HÓA RA ANH VẪN Ở ĐÂY - Trang 49

Hết thảy cuộc đời này, chẳng tiếc nuối để đổi lấy phút giây quấn quýt đôi
mình…

Xuyên qua cánh cửa đã khép, tiếng hát bên trong căn phòng thấp thoáng
vọng ra. Đây là ca khúc của La Đại Hựu thường ngày Tô Vận Cẩm yêu
thích nhất, trước nay cô chưa bao giờ dám hát thành tiếng, chỉ là thi thoảng
ngâm nga khe khẽ, thì ra cậu ta cũng biết.

Cô hít thở một hơi thật sâu, đã ra ngoài rồi, vậy thì cứ thế nhằm hướng nhà
vệ sinh mà đi. Ở chỗ ngoặt gần đến nhà vệ sinh, Tô Vận Cẩm một lần nữa
bị một thân hình cao lớn húc vào đến nỗi phải khẽ kêu lên, cô bóp vai
ngước mắt lên, vừa vặn trông thấy một khuôn mặt quen thuộc. Khuôn mặt
bình thường vẫn sẵn nét cười ranh mãnh của Chu Tử Dực lúc này mang ít
nhiều vẻ hốt hoảng chưa kịp bình tĩnh, biết rõ là va vào bạn học cũng không
nói xin lỗi, chạy như bay qua người Tô Vận Cẩm, cái bóng ấy như đang
chạy trốn vào đồng hoang. Tô Vận Cẩm nghi hoặc bước ra khỏi khúc ngoặt
đó, chỉ thấy dáng người Mạc Úc Hoa chìm một nửa vào góc tối.

Trong lòng Tô Vận Cẩm đến đây đã đoán được bảy, tám phần, cô dợm đi
lên phía trước vài bước, “Úc Hoa, một mình cậu ở đây làm gì?”

Mạc Úc Hoa nghe tiếng, quay đầu lại nhìn Tô Vận Cẩm, đôi mắt trong bóng
tối lóe lên ánh sáng lấp lóa, “Chắc cậu nhìn thấy hết rồi nhỉ? Bộ dạng của
cậu ấy… chẳng khác mấy loài mãnh thú gặp cơn hồng thủy.”

Tô Vận Cẩm thở dài trong lòng, lặng lẽ bước đến bên cạnh người bạn cùng
phòng. Im ắng một lát, cuối cùng cất tiếng hỏi: “Cậu nói với cậu ta rồi à?”

Mạc Úc Hoa nhìn đi chỗ khác, gần như bật cười mà nói rằng: “Thật ngu
ngốc phải không?”

“Nếu khóc được thì có dễ chịu hơn một chút không?” Tô Vận Cẩm tự đáy
lòng thấy thật bức bối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.