HOA SEN TRẮNG - Trang 110

106

hạnh và mười nghìn đức hạnh. Một đức hạnh là đủ: nhận
biết. Họ nói về mười nghìn đức hạnh; chỉ có một đức hạnh
thôi: thức dậy. Mọi đức hạnh khác đi theo theo cách riêng
của nó.

Đệ tử này hỏi:

…người đó phải biết rằng mọi thứ là không sinh, do
đó chúng sẽ không diệt. Nhận biết như vậy không là
trực giác không là trí tuệ. Người đó không có gì để
nhận và không có gì để nhận người đó. Người này có
nhận ra thiền không?

Bồ đề đạt ma nói:

Người đó chỉ mơ và ông cũng vậy.

Bồ đề đạt ma thậm chí không bận tâm trả lời và giải

thích. Ông ấy không phải là triết gia, ông ấy đơn giản gạt
câu hỏi sang bên. Ông ấy nói: Đừng nói điều vô nghĩa. Ông
đang mơ, và không chỉ ông đang mơ đâu: nếu có ai đó nghĩ
rằng người đó ở giai đoạn thứ chín của bồ tát hạnh, người
đó cũng mơ nữa. Nếu ai đó nghĩ rằng mình đã hoàn thành
sáu toàn hảo, mọi thứ của sáu toàn hảo, người đó đang mơ
nữa. Thực ra, người nghĩ, "Mình đã đạt tới phật tính," đơn
giản là mơ, bởi vì phật tính không phải là cái gì đó được đạt
tới.

Khi bạn đạt tới nhận ra đó, bạn đơn giản nhận biết

rằng chẳng có gì để đạt tới từ chính lúc bắt đầu. Từ chính
lúc bắt đầu bạn là phật - bạn bao giờ cũng là phật rồi - bạn
chỉ ngủ say, bạn chỉ quên mất bạn là ai. Vấn đề duy nhất là
nhớ lại, là nhận ra, là khám phá lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.