HOA SEN TRẮNG - Trang 248

244


Khi mưa bụi ẩm áo quần tôi,
Tôi thấy phật mà không nhìn.
Khi cánh hoa rụng yên tĩnh,
Tôi nghe tiếng phật mà không nghe.

Nếu bạn là thanh văn, không cần phật nói. Bạn lắng

nghe lời ông ấy nếu ông ấy nói, bạn lắng nghe im lặng của
ông ấy nếu ông ấy im lặng. Thông điệp của ông ấy là một;
dù ông ấy dùng lời hay không là không liên quan. Ngồi, đi,
ăn, ngủ, ông ấy thường xuyên toả ra cùng thông điệp.

Và khi bạn đã thực sự trở thành một thanh văn đây là

cách bạn cũng sẽ cảm thấy: Khi mưa bụi ẩm áo quần tôi, tôi
thấy phật mà không nhìn. Thế thì ở mọi nơi bạn sẽ thấy ông
ấy. Mưa bụi rơi lên bạn, và bạn sẽ cảm thấy cái chạm của
ông ấy. Gió thổi quần áo bạn, và bạn sẽ cảm thấy sự hiện
diện vô hình của ông ấy. Những tia nắng mặt trời ấm, và
bạn sẽ cảm thấy từ bi của ông ấy. Khi cánh hoa rụng yên
tĩnh, tôi nghe tiếng phật mà không nghe. Chỉ một cánh hoa
rụng từ đoá hoa, hay chiếc lá từ cây đang rơi chầm chậm,
rơi xuống đất, và bạn sẽ nghe tiếng thì thào của vị phật.

Một khi bạn đã trở nên quen thuộc, một khi bạn đã trở

nên hoà hợp với thầy, toàn thể sự tồn tại có cùng mầu. Bạn
thấy thầy ở mọi nơi. Toàn thể sự tồn tại trở thành tiếng nói
của thầy, thân thể thầy. Thế thì mọi thứ đều nhắc bạn về
thầy. Và nhớ lấy, tôi nói điều đó một cách dứt khoát: mọi
thứ
đều nhắc bạn về thầy. Đứa trẻ khúc khích, và bạn sẽ nhớ
tới phật. Một xác chết được mang đi, và bạn sẽ nhớ tới phật.
Bất kì cái gì xảy ra quanh bạn, bạn đã trở nên được hoà điệu
với thầy tới mức mọi nơi bạn sẽ thấy dấu hiệu của thầy.

Bồ đề đạt ma vẫn còn im lặng, cũng như Phật vẫn còn

im lặng với vị khách thứ ba người đến vào buổi tối. Trong
vài khoảnh khắc đó cái gì đó đã nhảy từ ngọn lửa của Phật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.