HOA SEN TRẮNG - Trang 282

278

thất vọng nhiều hơn bất kì cái gì khác. Khi bạn có mọi thứ
giầu có và bạn thấy rằng bạn khổ như trước, cái giầu mất
mọi nghĩa.

Arnold đã viết một trong những cuốn sách hay nhất về

Phật, Ánh sáng của châu Á, trong đó ông ấy mô tả khung
cảnh mà Phật bỏ nhà, cung điện. Đến mười hai giờ trong
đêm khuya vẫn còn nhảy múa và âm nhạc và đàn bà đẹp
nhảy múa quanh ông ấy. Thế rồi đã quá muộn, ông ấy cảm
thấy buồn ngủ và những đàn bà này cũng cảm thấy buồn
ngủ trong cùng phòng.

Đến giữa đêm - lúc đó là đêm trăng tròn: trăng rọi qua

cửa sổ, ánh trăng tới trong phòng - Phật nhìn quanh vào
những khuôn mặt đẹp. Cái miệng nào đó mở ra và nước bọt
chảy ra - và điều đó thật kinh tởm. Đàn bà nào đó đang ngáy
- nhạc sĩ đẹp và vậy mà ngáy to thế và với cái xấu tới mức
ông ấy cảm thấy rất kinh tởm. Ông ấy đi quanh phòng - nó
là hỗn độn. Tất cả những người đàn bà đẹp đó ông ấy lần
đầu tiên thấy thực tại của họ. Trang điểm của họ mất rồi,
lông mi giả của họ đã rơi ra; ông ấy có thể thấy họ thực sự
trông thế nào. Ông ấy bỏ cung điện chính đêm đó.

Và cứ nghĩ về một người đàn ông đã sống trong hai

mươi chín năm cùng đàn bà - và chỉ đàn bà.... Điều đó phải
đã là nguyên nhân.

Bạn hỏi tôi: "Tại sao Phật ngần ngại thế để cho phép

đàn bà vào tâm xã của ông ấy?"

Do từ bi với các khất sĩ nghèo, các sannyasins, bởi vì

ông ấy biết họ có thể trở thành nạn nhân. Họ đã không sống
cuộc sống xa hoa thế. Nhiều người trong số họ đã không
biết thực tại của đàn bà.

Chán ngấy với niềm tin mù quáng Mĩ và vì cô vợ chì

chiết, Ashford đi New Guinea và trở thành một kẻ ăn thịt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.