HOA SEN TRẮNG - Trang 351

347

thấy nó trong nhiều tháng hay trong nhiều năm hay trong
nhiều kiếp.

Tôi sung sướng rằng bạn đang cảm thấy thoải mái và

thức tỉnh, rằng bạn đang cảm thấy như sáng mới. Tảng đá
nào đó đã bị phá huỷ điều đã cản trở bạn khỏi việc tới gần
tôi, cánh cửa nào đó đã được mở ra. Và tôi không bận tâm
về chìa khoá; nếu chìa khoá bị mất tôi đập luôn ổ khoá! Tôi
sung sướng rằng bạn hiểu ra vấn đề. Đừng quên nó lần nữa.

Tâm trí có xu hướng quên. Tâm trí là tính quên. Bạn

phải liên tục nhớ bạn ở đâu, tại sao bạn ở đây. Bạn không
sống theo cách trần tục, ở bãi chợ. Bạn đang sống trong phật
trường. Bạn đã trở thành một phần của cuộc hành hương vĩ
đại. Nhận biết về nó đi, nhận biết về cơ hội lớn này đi. Đừng
vẫn còn vô ý thức với tôi, vì bạn càng có ý thức, khả năng
càng lớn rằng trước khi tôi rời bỏ thân thể, nhiều người
trong các bạn sẽ trở nên chứng ngộ. Nỗ lực của tôi là điều
này: tôi muốn để lại hàng nghìn người chứng ngộ. Và điều
đó không phải là không thể được; mọi ngày tôi đều cảm
thấy khả năng này đang tới ngày càng thực tại hơn, ngày
càng nhiều người đang trở nên hài hoà với tôi, đang cảm
thấy như ở nhà với tôi. Đừng tụt lại sau. Nhớ điều đó bây
giờ.

Tất nhiên, nếu bạn quên lần nữa tôi sẽ nện búa nữa -

và lần sau nó sẽ còn đau hơn, bởi vì thế thì bạn sẽ cần việc
gõ búa nhiều hơn để cho bạn có thể nhớ được. Giống như
con ngựa mà Phật nói tới, chỉ cái bóng của chiếc roi là đủ.
Vâng, người thông minh không cần được bảo cùng một điều
lặp đi lặp lại.

Và Santosh là người thông minh, một trong những

người thông minh nhất ở đây, nhưng ngủ. Tiềm năng lớn,
khả năng lớn, nhưng trong hạt mầm. Thời gian đã tới rồi,
Santosh này! Rơi vào trong đất đi. Để hạt mầm chết đi để
cho bạn có thể được sinh ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.