HOA SEN TRẮNG - Trang 388

384

Một máy bay cất cánh và khi nó bắt đầu bay lên cao

hơn, người ta nghe thấy tiếng cười sằng sặc phát ra từ buồng
lái. Hành khách trở nên hơi lo lắng: "Có chuyện gì thế nhì?"
Thế là một hành khác mở cửa buồng lái ra và hỏi phi công,
người đang cười lăn lộn, "Có chuyện gì thế? Sao buồn cười
thế?"

Ông ta nói, "Tôi vừa mới thoát khỏi nhà thương điên

và bây giờ họ không thể bắt được tôi!"

Bạn có thể hình dung các hành khách - điều gì phải đã

xảy ra cho họ! Nhưng liệu người ta có thực sự là người mất
trí được xác nhận hay không thì cũng không tạo ra khác biệt
gì mấy; khác biệt chỉ ở mức độ. Mọi người đều mất trí.
Chừng nào bạn chưa trở thành vị phật bạn là mất trí. Và bất
kì cái gì bạn cứ hiểu qua lời sẽ không phải là lời của thầy.
Chúng là diễn giải riêng của bạn - tiếng vọng được nghe từ
sự mất trí của bạn.

Đệ tử thông minh, thực thì không quan tâm tới lời,

người đó quan tâm tới kinh nghiệm thực tại. Người đó quan
tâm tới việc tự nhận ra mình. Người đó dùng thời gian với
thầy để vươn lên ngày càng cao hơn trong tâm thức. Nỗ lực
của người đó không phải là nỗ lực trở thành thông thái hơn;
nỗ lực của người đó là nỗ lực trở thành ý thức hơn, đích
thực hơn. Người đó cố đạt tới hiện hữu nhiều hơn tri thức.
Người ngu thu nhận tri thức và người thông minh thu nhận
hiện hữu. Và chính hiện hữu cứu bạn, không phải tri thức.


Học trò đần độn phụ thuộc vào việc đi tới hiểu dần ra
qua lời thầy giáo.

Việc biết thực chưa bao giờ là dần dần; nó là bước

nhảy lượng tử, nó là gián đoạn với quá khứ của bạn. Cái cũ
đơn giản biến mất và cái mới xuất hiện. Hiểu biết dần dần là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.