HOA SÚNG ĐEN - Trang 111

Một kiểu trực giác mà anh không thể lý giải, nỗi ám ảnh như thể

Stéphanie Dupain đang cầu cứa anh.

❀ ❀ ❀

Từ trên tháp của mình, tôi đã không bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Hai người đi
dạo ngay trước cây anh đào của tôi, những dải ruy băng bằng bạc trên tóc,
bùn trên giày, ngay tại hiện trường gây án.

Ngay trước cửa nhà tôi!
Có lẽ tôi đã nhầm khi nín nhịn, quý vị không thấy vậy sao? Quý vị

không thấy câu chuyện của họ quá hiển nhiên sao? Một câu chuyện lãng
mạn giữa anh thanh tra đẹp trai không rõ nguồn gốc và cô giáo tiểu học
đang chờ vị cứu tinh! Họ vẫn còn trẻ, họ đều đẹp. Họ có vận mệnh của
mình ngay phía trước, và nắm giữ chúng.

Mọi thứ đều đã sẵn sang.
Thời gian dành cho vài cuộc hẹn hò… Xác thịt sẽ làm nốt phần còn lại.
Tôi rời khỏi tháp. Lầm bầm một mình. Phải mất nhiều giây mới xuống

được mỗi bậc thang. Tôi sẽ còn mất nhiều thời gian để khóa ba cái ổ khóa.
Thậm chí đóng cánh cửa lại cũng đã khó khăn, nó khá nặng nề và cũng có
già cỗi như tôi. Cứ nghe tiếng bàn lề kêu kin kít hằng đêm thì biết. Ai cũng
đều có chứng bệnh thấp khớp riêng, cứ nghĩ mà xem.

Tôi nghĩ về tay cảnh sát và cô giáo. Đúng vậy, hai người này đang mơ

được đâm thủng bức trang. Thoát ra khỏi khung tranh. Cuộc chạy trốn của
họ được lên kế hoạch từ trước trên một chiếc xe máy mạ crôm sáng choang.
Có cô gái nào không mơ tưởng tới một cuộc đào thoát như vậy, đúng không
nào?

Trừ phi có một hạt cát sượt qua, tất nhiên rồi.
Trừ phi có ai đó viết câu chuyện khác đi.
“Đến đây. Neptune!”
Tôi bước đi. Từng bước một. Như mọi khi, tôi cắt ngang bãi đỗ xe của

bảo tàng Nghệ thuật Mỹ. Tôi đi qua trước tòa nhà. Theo thói quen, tôi làu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.