HOA SÚNG ĐEN - Trang 12

Monet có thể mở đôi mắt bằng đồng ra mà không ho sặc sụa dưới chòm râu
vì mùi khói xe.

Trước mắt tôi, gió lay động cả rừng cây bông xanh như màu nước, đó

đây điểm xuyết sắc đỏ của những bông hoa mỹ nhân. Nếu ai đó chiêm
ngưỡng trực diện khung cảnh dọc theo sông Epte này, chắc chắn nó sẽ
khiến họ liên tưởng đến một bức tranh trường phái Ấn tượng. Sự hài hòa
của sắc cam đỏ khi mặt trời mọc, với một chấm đen nhỏ như điểm thêm
chút buồn vào nền bức tranh.

Một bà già mặc đồ sẫm màu. Chính là tôi!
Một nốt nhạc tinh tế sầu bi.
Tôi lại hét lên:
“Neptune!”
Tôi nán lại đó một lúc lâu, để cảm nhận vẻ êm đềm ngắn ngủi mà tôi

không biết là trong bao lâu, nhiều phút giây trôi qua, cho đến khi có một
người chạy thể dục tới. Người đó chạy qua trước mặt tôi, đeo tai nghe nhạc
MP3. Mặc áo phông. Đi giày basket. Hình ảnh anh ta hiện lên trên đồng cỏ
như một người đến từ thời đại khác. Anh ta là người đầu tiên trong ngày
đến phá hỏng bức tranh, tiếp đó là những người khác. Tôi khẽ gật đầu chào,
anh ta chào lại và chạy tiếp ra xa trong tiếng lách tách của nhạc điện tử phát
ra từ tai nghe. Tôi thấy anh ta rẽ sang phía bức tượng bán thân của Monet,
thác nước nhỏ rồi đến con đập. Tôi đoán anh ta sẽ chạy ngược lên men theo
con sông và cẩn thận tránh bùn ở rìa đường.

Tôi ngồi xuống một băng ghế. Chờ đợi diễn biến tiếp theo. Không thể

khác được.

Vẫn chưa có chiếc ô tô nào trong bãi đỗ xe đồng cỏ khi chiếc xe cảnh sát

đỗ khẩn cấp ngay bên vệ đường Roy, giữa khu giặt và nơi tôi ở. Cái xác
ngập trong nước của Jérôme Morval cách chừng hai mươi bước chân.

Tôi đứng dậy.
Tôi nghĩ không biết có nên gọi con Neptune thêm lần cuối nữa không.

Tôi thở dài. Dù sao nó cũng thuộc đường. Nhà xay bột Chennevières nằm
ngay cạnh. Tôi nhìn mấy tay cảnh sát đang bước xuống xe lần nữa rồi quay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.