HOA SÚNG ĐEN - Trang 165

James còn bò thêm vài xăng ti mét nữa rồi chống người trên hai tay. Với

tất cả sức lực còn lại. Cơ thể ông cuộn tròn rồi lăn, một lần, hai lần, nhiều
lần. Chỉ một lát thôi, James hy vọng ông sẽ lăn theo được hướng dốc
nghiêng, ông sẽ lăn ra xa, trượt dọc theo độ nghiêng của cánh đồng, đến tận
sông Epte; và ông sẽ thoát như thế.

Chỉ một lát thôi.
Người ông lăn xuống đám lúa mì đã đổ rạp. Nằm ngửa. Ông đã không

lăn được quá hai mét. Từ lúc này ông không còn trông thấy gì nữa. James
khạc ra một bãi máu hòa lẫn màu vẽ. Ông không còn suy nghĩ mạch lạc
nữa.

Cái bóng lại gần.
James cố gắng cử động lần cuối, một múi cơ, chỉ một thôi. Ông không

thể làm điều đó. Ông không điều khiển nổi cơ thể mình nữa. Có lẽ là cả
mắt.

Cái bóng đang ở ngay phía trên ông.
James nhìn nó.
Đột nhiên, cứ như thể cả bộ não đã được trả lại cho ông vậy. Suy nghĩ

cuối cùng của người bị kết án. James lập tức nhận ra cái bóng, nhưng ông
vẫn không muốn tin vào mắt mình. Không thể tin được! Tại sao lại là sự
căm thù đến vậy? Sự điên cuồng nào đã có thể nuôi dưỡng điều đó?

Một tay đè lên người ông, tay kia sẽ cắm thẳng con dao vào ngực ông.

James không thể cử động. Bộ não ông giờ hầu như không còn khiến ông
thấy đau nữa. Ông đang thấy kinh hoàng.

Giờ thì ông đã hiểu.
Giờ thì James muốn sống!
Không phải để không chết. Tính mạng của ông không quan trọng đến

thế. Ông muốn sống để ngăn điều ông vừa đoán ra, ngăn chặn chuỗi sự kiện
quỷ quái và không thể tránh được đó, chặn cỗ máy kinh khủng này mà ông
chỉ là một mắt xích, một thảm kịch thứ hai.

Ông cảm thấy lưỡi dao lạnh lẽo ngập sâu trong da thịt.
Ông đã quá già. Ông thậm chí không cảm thấy đau nữa. Sự sống rời bỏ

ông. Ông cảm thấy quá bất lực. Ông đã không thể kháng cự lại thảm kịch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.