HOA SÚNG ĐEN - Trang 163

như thể Chúa lòng lành đã cố ý an bài cho cô bé xuất hiện trên con đường
của ông.

Lúc nãy cô bé đã gọi ông là ‘lão Trognon’! Như trong bức tranh của

Robinson. Lão Trognon… James mong được chết như thế, trong lúc sung
sướng nghĩ tới hai từ mà Fanette đã nói.

Lão Trognon.
Hai từ như bản tổng hợp cuộc tìm kiếm của ông… Từ kiệt tác của

Theodore Robinson đến sự ngông cuồng của một thiên tài triển vọng.

Là ông.
Lão Trognon.
Ai có thể nghĩ ra điều đó chứ?
Mặt trời không còn sáng nữa.
Tuy nhiên vẫn chưa đến 22 giờ. Đột nhiên trời tối sầm, như thể mặt trời

đột ngột thay đổi trò chơi, như thể từ trò trốn tìm trong đám cây dương
chuyển sang trò chơi bịt mắt. Như thể trời đã đếm đến hai mươi sau một
gốc cây dương, cho ánh trăng một chút thời gian để chạy trốn…

James mở mắt ra. Tê liệt! Kinh hãi!
Ông chỉ thấy một tảng đá, to đùng, phía trên mặt mình, ngay sát bên trên,

chỉ cách chưa đầy năm mươi xăng ti mét.

Ảo tưởng siêu thực.
Đã quá muộn để hiểu là ông không nằm mơ. Tảng đá đập vào mặt ông

như thứ trái cây chín rụng. James cảm thấy thái dương mình nổ tung cùng
lúc với một cơn đau đớn kinh khủng.

Mọi thứ quay cuồng. Ông cố lật sấp người xuống. Ông lần bò giữa

những bông lúa mì. Ông không ở quá xa con sông, một ngôi nhà, cái nhà
xay bột đó. Ông có thể hét lên.

Không âm thanh nào phát ra từ miệng ông. Ông cố gắng để không bị mất

ý thức. Một tiếng ù khủng khiếp làm ông không nghĩ được nữa, não ông
căng như chiếc máy hơi nước sắp nổ tung.

James vẫn bò. Ông cảm thấy kẻ tấn công đang ở đó, đang đứng phía trên

ông và sẵn sàng kết liễu.

Kẻ đó còn chờ gì nữa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.