HOA SÚNG ĐEN - Trang 271

“Không,” Fanette thì thào. “Không một tin tức gì. Cứ như thể ông James

chưa bao giờ tồn tại! Tớ tin là tớ điên mất rồi Paul ạ. Ngay cả Vincent cũng
nói với tớ là nó không còn nhớ gì về ông ấy nữa. Tuy nhiên nó đã trông
thấy ông ấy, nó đã theo dõi ông ấy và tớ, tối nào cũng thế. Tớ không tưởng
tượng ra ông ấy!”

“Vincent rất lạ…”
Paul cố ở nụ cười khiến cô bé yên lòng nhất.
“Tớ đảm bảo với cậu, nếu trong hai cậu có một người đầu óc không bình

thường, thì đó không phải là cậu! Cậu đã thử nói với cô giáo về ông James
chưa?”

Fanette lại gần bức họa để xem nó khô chưa.
“Chưa, vẫn chưa. Không dễ để nói ra điều đó, cậu hiểu đấy… Ngày mai

tớ sẽ thử nói với cô…”

“Vậy tại sao cậu không nói điều đó với các họa sĩ khác trong làng?”
“Tớ không biết, tớ không dám. Ông James lúc nào cũng một mình. Tớ có

cảm giác ngoài tớ ra ông ấy không thích đông người…”

Cậu biết đấy, Paul, tớ hơi xấu hổ. Thậm chí rất xấu hổ. Đôi khi tớ tự nhủ

có lẽ tớ sẽ phải quên ông James, làm như thể ông chưa bao giờ tồn tại.

Fanette cầm chặt bức tranh to hơn người và đặt nó lên một tờ giấy nâu to

mà cô bé dùng để bọc tranh. Đôi mắt cô bé hướng về phía nhà xay bột
Chennevières. Ngọn tháp nổi bật trên bầu trời đang chuyển sang màu đỏ
cam. Cảnh đẹp nhưng cũng thật đáng sợ. Fanette chợt tiếc vì đã thu dọn đồ
vẽ.

“Paul, cậu biết đôi khi tớ nghĩ gì không?”
Cô bé cúi xuống tờ giấy nâu mà cô đang cẩn thận gấp lại.
“Không?”
“Tớ nghĩ là mình đã tưởng tượng ra ông James. Rằng ông đã không tồn

tại trên thực tế. Rằng ông ấy, như thế nào nhỉ, là một kiểu nhân vật trong
tranh mà tớ đã tưởng tượng ra. Này, ông James, trên thực tế, đó là lão
Trognon trong bức tranh của Theodore Robinson. Ông đã xuống ngựa để
gặp tớ, nói với tớ về Monet, để khiến tớ thích vẽ, nói với tớ là tớ có năng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.