HOA SÚNG ĐEN - Trang 281

kéo dài mãi, như một thước phim quay chậm vậy. Jacques có lẽ đang nghĩ
đến điều gì khác, đến vụ tạm giữ, đến nhà tù, đến thanh tra Sérénac. Nghiền
ngẫm nỗi xấu hổ của bản thân. Còn gì khác đây.

Liệu anh có nghi ngờ? Đúng, có thể. Jacques hiểu cô quá rõ.
Stéphanie nuốt miếng kem táo đại hoàng. Cô cần dũng khí. Rất nhiều

dũng khí. Liệu cô có quá độc ác khi không chờ một buổi tối khác?

Jacques vừa ra khỏi nơi giam giữ, vẫn còn đang đầy cảm xúc, cảm giác

bị sỉ nhục chưa từng có.

Tại sao lại nói với anh tối nay?
Để chui vào kẻ hở; để len lỏi, dù hơi chút ngại ngùng, ngay giữa bãi

chiến trường, giữa những xác chết; tận dụng đám cháy để thoát thân. Liệu
cô có phải là người vợ tàn ác nhất hay không?

Cô cần dũng khí.
Dĩ nhiên, những suy nghĩ của cô lại hướng về Laurenç. Sự đồng lõa hoàn

hảo đáng mong chờ. Liệu có phải đó chỉ là đánh lừa vẻ chắc chắn nhất thời
mà người đó thể hiện trước mặt bạn, bạn phải gặp người đó, bạn chỉ hạnh
phúc với người đó và không thể với bất kỳ ai khác, rằng chỉ vòng tay người
đó mới có thể bảo vệ bạn, chỉ giọng nói của người đó mới có thể khiến bạn
run rẩy, chỉ nụ cười của người đó mới có thể làm bạn sung sướng đến thế?

Sự chắc chắn này liệu có phải là một trong những cạm bẫy của cuộc đời?
Không.
Cô biết là không.
Cô quyết định bắt đầu.
Lặn sâu vào khoảng không trống rỗng.
Nơi xa lạ.
Xuống dốc không phanh, như trong truyện Alice ở xứ sở thần tiên của

Lewis Carrol. Nhắm mắt lại và tin vào xứ sở thần tiên.

“Jacques, em sẽ chia tay anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.