Bà Louise tập trung vào những lời ông nói và lại ra dấu đồng ý. Một cử
động chầm chậm của chiếc cổ, rõ ràng.
“Tại sao bà lại không nói gì cả? Tại sao, vào thời điểm ấy, bà không tố
cáo người đó?”
Giờ thì ông như chìm vào một cơn mưa trên sân trường Giverny. Tờ giấy
cong lên. Những đứa trẻ trong lớp học, vẫn cứ ngoan ngoãn như trong ảnh,
không động đậy.
“Không… không ai… tin… lời tôi, ngay… ngay cả… chồng… tôi…”
Người phụ nữ dường như đã cố gắng hết sức để thốt ra những từ này.
Lớp da nhăn nheo dưới cổ và rung lên như túm lông dưới cổ của lũ gia cầm
ở trại gà vịt. Cảnh sát trường Laurentin hiểu rằng ông phải tìm cách giúp
bà, đặt những câu hỏi và đưa ra câu trả lời mà bà Louise chỉ việc khẳng
định hay phủ định bằng một cử chỉ hay một âm tiết.
“Sau đó, bà đã chuyển nhà phải không? Đã không thể ở lại… Rồi thì
chồng bà qua đời… Bà đã sống một mình?”
Bà Louise chạm rãi gật đầu ra dấu đồng ý. Cảnh sát trưởng nghiêng
người về phía bà, rút một chiếc mùi soa từ trong túi ra và nhẹ nhàng lau
bức ảnh lớp học.
“Vậy sau đó thì sao?” Ông Laurentin tiếp tục bằng một giọng không thể
giấu nổi cảm xúc. “Người đó, người đã ở cùng với con trai bà bên dòng
sông… Sau đó, người đó đã gây ra một tội ác mới, có phải vậy không? Hay
nhiều tội ác, có thể thế chăng? Người đó đã bắt đầu lại chăng? Người đó sẽ
bắt đầu lại?”
Bà Louise Rosalba đột nhiên thở dễ dàng hơn, như thể cảnh sát trưởng
vừa giúp bà trút được một gánh nặng đè lên ngực bà từ bao lâu nay.
Bà gật đầu.
Lạy Chúa tôi…
Cả hai cánh tay cảnh sát trưởng Laurentin rùng mình ớn lạnh. Không chỉ
thế, cả nhịp tim của ông cũng đột ngột tăng nhanh, nhưng ngay lúc đó ông
bất chấp lời khuyên của bác sĩ dành cho mình, chỉ có những tiết lộ kinh
hoàng này là quan trọng, những bí mật từ hơn sáu mươi lăm năm nay bị