HOA SÚNG ĐEN - Trang 303

bức tranh cô vẽ, về những đường hội tụ tỏa ra nhiều hướng. Cô nhớ tất cả
các chi tiết trong đầu từ lâu rồi nhưng cô chưa từng bao giờ tin sẽ có thể thể
hiện chúng bằng hội họa… Cô đã giấu bức tranh dưới khu giặt. Paul sẽ đi
lấy nó ngày mai, sẽ nộp cho cô giáo.

Paul, mình có thể tin cậu ấy. Chỉ có thể tin vào Paul. Không thể tin vào

ai khác, Camille kẻ kiêu căng, Mary đứa hay mách lẻo, Vincent… Vincent…
Con chó nhỏ bám đuôi.

Nhất là càng không thể tin mẹ, gần đây mẹ hay giám sát mình, mẹ đưa

mình đi học buổi sáng và đưa mình vào sau hàng rào trường học trước khi
đi lên khu biệt thự của những người Paris. Buổi trưa cũng vậy. Cứ như là
mẹ đang theo dõi mình vậy! Nhiều lúc mình thấy điều đó thật kỳ quặc. Như
thể mẹ sợ mình sẽ kể cho tất cả mọi người câu chuyện bí mật của mình.

Ông James. Đã mất tích. Đã chết.
Đã bị giết, trên cánh đồng.
Như thể mẹ sợ người ta sẽ coi con gái bà là đứa điên.
Ông James…
Fanette chìa tay ra. Cô có cảm giác chỉ cần nghiêng thêm một chút nữa

thôi, trên gờ cửa sổ, là cô có thể chạm vào đường viền của mặt trăng, luồn
những ngón tay vào các kẽ nứt của nó.

Ông James…
Có phải mình đã tưởng tượng ra ông không?
Liệu có phải mình đã không chỉ tìm thấy trên cánh đồng vài cây cọ do

một họa sĩ bỏ quên, một vài giọt màu vẽ bên bờ sông… Còn lại toàn bộ do
trí tưởng tượng của mình. Mẹ lúc nào cũng nói với mình như thế, mình đã
sống trong thế giới tưởng tượng, mình đã tưởng tượng ra mọi thứ, mình
bóp méo sự thật. Như cách mình muốn.

Giờ thì càng nghĩ đến điều đó, mình càng cảm thấy dường như ông

James chưa từng tồn tại. Mình đã tưởng tượng ra ông, bởi vì mình cần có
ông, mình cần có ai đó nói với mình rằng mình có năng khiếu hội họa, bảo
mình phải tiếp tục, bảo mình có tài, bảo mình phải biết nghĩ đến bản thân
và vẽ, vẽ thật nhiều tranh.

Ích kỷ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.