HOA SÚNG ĐEN - Trang 304

Mẹ chưa bao giờ nói với mình điều đó. Ông James đã nói với mình tất cả

mọi điều mà một người cha có lẽ sẽ nói với mình, tất cả những điều mà
mình mong một người cha nói với mình…

Một người cha là nghệ sĩ. Một người cha là họa sĩ. Một người cha tự hào

về mình. Một người cha mà một ngày nào đó, ở tận đầu bên kia thế giới, sẽ
đọc được tên mình trên góc một bức tranh được trưng bày trong phòng
triển lãm đặc biệt nhất, và sẽ tự nhủ, chỉ đơn giản một điều: Tôi nhận ra
nó, đó là con gái tôi. Con gái bé bỏng của tôi. Đứa con gái tài năng nhất.

Fanette nhìn mặt tiền những căn nhà tối om trên phố.
Không! Không! Không! Bố mình không phải là một gã người làng mà mẹ

đến giúp việc ở nhà gã. Một kẻ béo tròn, xấu xí, già nua, bốc mùi và đầy
mồ hôi. Không thể như thế được.

Và mình mặc xác.
Mình không có bố. Mình đã tưởng tượng ra ông James thay thế… Nhờ

có ông, mình đã vẽ bức tranh hoa súng. Ngày mai, họ sẽ đi nộp cho cuộc
thi. Đó là cái chai gửi ra biển của mình…

Ngày mai…
Fanette mỉm cười.
Với cái mặt trăng to đùng này, có lẽ đó cũng là điềm báo tốt lành.
Ngày mai, là ngày sinh nhật mình!

❀ ❀ ❀

Dưới ánh trăng, sân trường Giverny nhuốm ánh bạc. Một mặt trăng ngoại
cỡ. Stéphanie đã cố giải thích hiện tượng cận địa trong quỹ đạo Mặt trăng
này cho bọn trẻ nhờ vào những sơ đồ đơn giản. Cô đã khuyên chúng thức
khuya hơn mọi ngày để có thể ngắm cảnh tượng này: cô đã viết hết lên
bảng, một mặt trăng to hơn mười bốn phần trăm và sáng hơn ba mươi phần
trăm.

Mặt trăng vẫn có hình dạng tròn như cửa sổ căn phòng áp mái của họ,

như thể một mảnh cửa sổ đã bị tháo rời ra và bay vào không trung. Con phố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.