HOA SÚNG ĐEN - Trang 383

Laurenç làm gì ở đây?
Đây không thể là chuyện tình cờ… Tôi đi về phía gương, dù đôi chân

không xin phép tôi…

Có tiếng gõ cửa, ở tầng dưới!
Tôi hốt hoảng như một thiếu nữ có người yêu đột ngột đến làm cô bất

ngờ khi vừa ra khỏi phòng tắm… Lạy Chúa tôi, tôi thật buồn cười… Mất
một lúc, tôi nghĩ tới Patricia Morval, con bé Mary, con bé mách lẻo, vợ góa
của Jérôme, sụp đổ trong vòng tay tôi cách đây một tuần… Cuộc sống
khiến ta thay đổi. Đôi khi tốt đẹp hơn. Có phải cô ta đã gọi cho Laurenç?
Ai đã đưa đẩy anh trên con đường tìm kiếm sự thật, sự thật khủng khiếp
đó? Tôi không có thời gian để tìm hiểu.

Vẫn có tiếng gõ cửa ở dưới.
Lạy Chúa tôi…
Tôi nhìn thấy trong gương một gương mặt lạnh lùng đầy nếp nhăn, mái

tóc khuất sau chiếc khăn choàng đen to không mấy khi rời khỏi đầu, gương
mặt của bà già ác độc luôn quàu quạu.

Không thể, không thể hình dung ra việc mở cửa cho anh ấy.
Tôi nghe thấy tiếng động từ cánh cửa tòa tháp. Ai đó đang đẩy nó. Tôi đã

không đóng cửa khi lên. Để thuận tiện cho công việc của những người sẽ đi
thu dọn cái xác của tôi…

Thật là ngốc!
Giọng nói vang lên trên cầu thang xoắn ốc:
“Mày ở đó đi, Neptune béo ú. Tao không nghĩ mày có quyền lên đâu.”
Lạy Chúa tôi. Lạy Chúa tôi.
Tôi tháo chiếc khăn choàng đen ra khỏi đầu. Tóc tôi xổ tung xõa xuống

vai. Tôi gần như chạy, lần này là tôi điều khiển đôi chân mình. Và đôi gậy
già nua này đã biết vâng lời!

Tôi mở ngăn kéo thứ hai của chiếc tủ, lục tung khiến đống khuy, cuộn

chỉ, chiếc đê để khâu vá, những cây kim rơi tung tóe. Tôi không quan tâm
đến việc bị đâm vào tay.

Tôi biết chúng ở đó!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.