HOA SÚNG ĐEN - Trang 94

Jacques mỉm cười.
“Em lại thích đùa. Em thật là…”
Jacques tìm từ để diễn đạt đúng nhất điều mình cảm nhận: mái tóc dài đổ

xuống như cơn mưa trên chiếc lưng dài óng ả như mật; hình bóng đó hòa
quyện với từng đường cong nhỏ nhất trên cơ thể cô.

“Một bức tranh Đức Mẹ thực sự…”
Stéphanie mỉm cười. Cô với tay ra sau lưng, cởi áo lót.
“Không, Jacques… Một bức tranh Đức Mẹ đẹp bởi vì Đức Mẹ có những

đứa con.”

Cô treo đồ lót lên chiếc mắc áo gắn vào một cái đinh trên xà nhà. Cô

quay lại, không buồn nhìn Jacques, và ngồi xuống mép giường. Trong khi
những ngón tay cô đang chầm chậm cởi một bên tất dọc theo đùi, Jacques
khéo léo luồn một tay xuống dưới lớp ga phủ, rồi lần lên trên chiếc bụng
phẳng. Vợ anh càng nghiêng người xuống, giữa đùi, chân, mắt cá, thì bộ
ngực cô càng ép sát vào cánh tay anh.

“Em muốn làm ai hài lòng hả Stéphanie?”
“Chẳng ai cả. Anh muốn em làm ai hài lòng?”
“Anh… Stéphanie. Là anh.”
Stéphanie không trả lời. Cô trườn vào dưới lớp ga phủ. Jacques do dự,

rồi mới mở lời:

“Anh không thích cách mà tay cảnh sát nhìn em trong suốt buổi lễ tang

Morval. Thực sự không…”

“Đừng có lại bắt đầu… Em xin anh đấy.”
Cô quay lưng lại phía anh. Jacques nghe thấy tiếng cô thở nhẹ.
“Ngày mai, Philippe và Titou rủ anh đi săn trên cao nguyên Madrie vào

cuối buổi chiều. Em có thấy phiền không?”

“Không. Đương nhiên là không.”
“Em chắc chứ? Em không muốn anh ở nhà chứ?”
Tiếng thở. Chỉ có tấm lưng của vợ anh và tiếng thở.
Không thể chịu nổi.
Jacques đặt tạp chí xuống chân giường rồi hỏi:
“Em muốn đọc không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.