HOA TẦM GỞI - Trang 34

- Chủ nhật tuần này không biết có đủ các anh chị không? Chứ như lần trước
thiếu anh Lương, mất vui đi nhiều...
- Ừ đấy, thiếu anh Lương là mất vui đi khá nhiều... Nhưng Dung Chi à, chủ
nhật này mình ở nhà.
- Sao?
- Chủ nhật này có anh Ân, chồng sắp cưới của chị Uyên từ Đà Lạt vào chơi.
Em vỗ tay:
- Thế à? Chắc anh ấy có đem theo nhiều mận Đà Lạt, anh nhỉ?
Em tưởng tượng đến những trái mận vàng ươm, mọng chín. Tưởng tượng
đến những cái nhăn mặt khi ăn phải quả chua. Em nhớ lại lần đầu tiên em
biết thế nào là mận Đà Lạt ở cô nhi viện. Lần ấy, khách đem cho cũng khá
nhiều, nhưng chía ra, mỗi đứa chỉ được vài trái. Thôi thì quý hơn vàng.
Nâng niu, hít hà cất giữ mãi mới ăn.
Em hỏi:
- Anh Ân có dữ không anh?
- Không. Hiền lắm. Anh ấy viết thư bảo anh ấy nóng muốn biết mặt em lắm
đấy.
- Sao anh ấy biết có em ở đây?
- Chị Uyên viết thư kể.
Em nở nụ, tựa lưng sát thành ghế xích đu, hình dung gương mặt của anh
Âm. Anh Phong nói:
- Trước kia, anh Ân theo học ở Sài Gòn, sau ra trường, anh ấy được bổ dạy
học trên Đà Lạt. Gia đình ba má anh ấy ở mãi Hà Tiên nhưng cũng có
người quen ngoài Đà Lạt, nên gửi anh ấy ở ngoài đó để làm việc. Chính
anh Ân đã gợi ý cho anh thực hiện những việc như việc đến cô nhi viện với
các em đó. Tiếc là anh ấy không có phương tiện thực hiện như anh.
- Nếu anh Ân còn ở lại, thế nào anh cũng mời anh ấy đi cô nhi viện viếng
một lần nghe anh Phong?
- Thứ hai, anh ấy đã phải về Đà Lạt rồi.
- Tiếc nhỉ.
Em ngồi im. Thoáng trong tâm tưởng, em ước mong sẽ gặp được thêm một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.