HOA TẦM GỞI - Trang 37

Trong nhà, chị Hương bước ra, thấy anh Ân, chị quay vội vào, kêu ba má
rối rít. Ba má nuôi em bước ra trước cửa vừa lúc anh Ân đi trở tới. Anh
lên tiếng chào kính cẩn. Má nuôi em vui vẻ hỏi han:
- Thế nào, đi đường có mệt lắm không?
Anh Ân:
- Cám ơn bác, con chỉ hơi phiền chiếc phi cơ cất cánh hơi trễ một chút thôi
ạ.
Người lớn lần lượt vào cả trong phfogn khách. Em gỡ nhẹ tay khỏi tay anh
Ân. Anh mãi trả lời những câu thăm hỏi của ba má nuôi em nên không hay
biết gì.
Em trở ra cổng, đóng cổng lại. Lúc này, bỗng dứng em thấy lòng trống trải
lạ thường. Bỗng dưng em có cảm tưởng mình là người thừa thải ở nơi đây.
Có tiếng anh Phong gọi:
- Vào anh bảo này, Dung Chi!
Em bước về phía anh Phong đứng đợi. Anh giấu hai tay sau lưng, nhìn em
cười nói:
- Có quà của Dung Chi đây. Anh Ân nhờ anh đưa lại cho em. Đặc biệt
lắm...
- Cho em xem đi.
- Khoan đã, Dung Chi đoán thử xem.
Em đứng chắp tay sau lưng suy nghĩ, rồi đưa ngón trỏ lên miệng, đáp:
- Cái nơ!
Anh Phong cười:
- Anh Ân làm gì biết mua nơ để tặng em.
- Cái kẹp tóc hình con bướm?
- Sai luôn rồi. Anh cho nói thêm tiếng nữa đấy.
- Em chịu thôi.
Bấy giờ anh Phong mới chịu đưa món quà ra. Anh hỏi em:
- Thích không nào?
Em sững mặt nhìn. Trong tay anh Phong, một chiếc vòng đeo tay bằng đồi
mồi. Anh Phong:
- Anh Ân đã công phung viết thư về tận Hà Tiên dặn người nhà gởi ra Đà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.