HOA TẦM GỞI - Trang 38

Lạt cho anh ấy, rồi từ Đà Lạt anh ấy em vào đây tặng Dung Chi...
Em vẫn dán mắt vào chiếc vòng đồi mồi. Cái vòng tròn nhỏ ấy xoắn mấy
vòng, phóng lớn ra, xoay tít. Cơn lốc xoáy ấy kéo em về một kỷ niệm xa
xưa.
Thấy em không nói gì, anh Phong hỏi:
- Sao thế Dung Chi? Em không thích món quà này à?
Em lắc đầu:
- Không... Em đang nghĩ đến một chiếc vòng tương tự chiếc vòng này.
- Dung Chi cũng có một chiếc vòng như thế này?
Em gật đầu và không nói gì thêm. Em đang miên man trong ý nghĩ. Hay
là...? Có lẽ đúng rồi...
Em nói với anh Phong:
- Anh đợi em một chút nghe.
- Dung Chi đi đâu thế/
Em không đáp, đi thẳng về phòng mình.
Lúc em trở lại chỗ cũ, anh Phong đã vào phòng khác. Nơi đó, không còn
ba má nuôi em, chị Uyên, anh Ân, anh Phong đang ngồi trò chuyện.
Thấy em, anh Ân hỏi ngay:
- Dung Chi chê quà của anh phải không?
Em cười lắc đầu, đưa cho anh xem chiếc vòng đồi mồi trong tay em. Chiếc
vòng kỷ niệm em cất kín trong đáy rương. Anh Ân nhìn chiếc vòng có vẻ
ngạc nhiên. Anh nhíu mày suy nghĩ, anh hỏi:
- Có phải em... em ở... Mỹ Tho?
Quả thật ý nghĩ của em là đúng. Anh Ân. Cái tên Ân nghe quen quen,
gương mặt với nhiều nét quen thuộc, và câu nói của anh lúc mới gặp em:
"anh ngờ ngợ..." giờ đã được giải thích. Em đến đứng cạnh anh và kể:
- Lần ấy, anh đi cùng mấy người bạn vào trại tạm cư ghi chép giấy tờ dùm
những người bị nạn. Buổi chiều, anh đi đến một căn lều tạm trú chơi và
gặp em. Anh cho em chiếc vòng đồi mồi này, mà anh bảo là anh định tặng
một đứa bé nào đó...
-... Thu Mai. Nhưng gặp em, đứa trẻ ngồi một mình trong góc lều, nghe em
kể, em không còn cha mẹ gì cả, anh đổi ý, trao chiếc vòng cho em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.