HOA TẦM GỞI - Trang 40

Chị Uyên ngồi một mình nơi bàn học, mặt buồn rượi. Anh Ân nói:
- Uyên giận anh đấy phải không? Tại gặp lại Dung Chi bất ngờ quá, hai
anh em mãi chuyện trò nên...
-... nên quên hết mọi người phải không?
Anh Ân xoa tay:
- Anh xin lỗi.
Em đến bên chị Uyên:
- Em cũng xin lỗi chị.
Nhưng chị Uyên hất tay em ra:
- Cám ơn!
Em muốn khóc. Và không hiểu nghĩ sao, em bỏ ra khỏi phòng chị Uyên.
En bước thật nhanh như chạy trốn. Tiếng anh Ân trong đó:
- Sao Uyên lại làm thế? Không sợ Dung Chi nó buồn à?
Tiếng chị Uyên:
- Anh sợ nó buồn hơn sợ em buồn hở?
Em gục mặt vào hai lòng bàn tay. Em nghe xót xa phận mình quá. Niềm
vui chừng như là một cái gì thật xa tầm với của em. Không bao giờ niềm
vui hiện diện lâu dài trong em. Em nghĩ đến chị Uyên. Và em lại thấy
mình có lỗi. Không. Sự thừa thãi của em trong nhà này là có lỗi. Chính
em đã phá đi niềm vui của chị, chia xẻ với chị sự thân mật của anh Ân.
Cũng như với nhỏ Thu Mai, em đã chia xẻ của nhỏ ấy phần nào tình thương
của gia đình.
Hôm chủ nhật em rời khỏi cô nhi viện, em có nói với chị Hằng Thu: "Em
sợ niềm vui chỉ đến với em trong một thời gian ngắn." Và chị Hằng Thu
lập lại câu ấy với ánh mắt suy tư. Niềm sung sướng. Thương thân em.
Làm sao em có thể tìm được nơi tất cả mọi người trong gia đình này?
Ngoài một má nuôi, một anh Phong với những tình thương chân thật, là
một chị Uyên, một chị Hương, một anh Duy, một nhỏ Thu Mai với những tị
hiềm, tự ái vì tình thương bị loãng nhạt chỉ vì em. Còn ba nuôi em, người
chẳng hề bao giờ để ý đến em. Bên cạnh sự thương yêu của người dành
cho nhỏ Thu Mai, thì em chỉ là một bóng hình mờ nhạt không đáng để
người quan tâm đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.