HOA TẦM GỞI - Trang 55

Em bị ám ảnh bởi đôi mắt ấy đến ngã bệnh. Nhiều lúc em phải ôm đầu, che
mặt để trốn tránh nó.
Anh Phong cho em biết, nhiều đêm, em đã mê sảng hệt như nhỏ Thu Mai
dạo trước, tuy không làm kinh động mọi người nhiều.
Nghe anh kể thì em biết thế. Chứ riêng em, em hết còn phân định được
rằng mình đang nghĩ và lo điều gì nữa. Em thấy một cái vòng tròn, lúc đầu
nhỏ, sau lớn dần, xoay tít, thật lớn, úp chụp lên em. Trong đó, lẫn lộn thật
nhiều hình ảnh.
Em thấy rõ ràng cảnh bác sĩ quay nhìn mọi người hỏi:
- Có ai cho em nhỏ ăn trái cây tươi không?
Và chị Uyên với ánh mắt lo sợ. Ba má nuôi em với ánh mắt dò xét sau hai
cái lắc đầu của các người. Giọng em run run:
- Hôm trước, con có nhường dâu tây và mận cho Thu Mai.
Bác sĩ kêu lên:
- Nguy quá! Tôi đã dặn không biết bao nhiêu lần rồi. Đã bảo không được
cho ăn trái cây tươi mà!
Cái vòng tròn xoay đi, tít hơn. Rồi hình ảnh chị Hương với bờ môi mím lại,
nắm tóc em vít xuống:
- Mày giết em tao! Con quỉ! Mầy giết em tao!
Chị Uyên gỡ tay chị Hương ra:
- Mầy định giết nó đấy à? Hương!
Chị Hương nhìn chị Uyên, buông em ra, rồi ngồi phịch xuống ghế, ôm mặt
tấm tức khóc.
Em nhìn chị Uyên. Chị lẩn tránh cái nhìn của em.
Lại cái vòng tròn xoay tít. Gương mặt lạnh lùng của ba nuôi em, không
thèm ném cho em mộ tia nhìn, dù là tia nhìn oán ghét, giận dữ khi người đi
qua mặt em. Đến bữa cơm, người bỏ ăn. Chị Uyên vào phòng người hỏi,
người nói: "Tao không muốn nhìn mặt con quỷ nhỏ ấy." Chị đành phải dọn
riêng cho người.
Cái vòng tròn chập chờn kia, có phải con mắt trợn trừng của nhỏ Thu Mai
đó không? Những quả dâu tây, những quả mận vàng ươm. Trời ơi! em nào
phải là người giết chết nhỏ Thu Mai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.