HỎA THẦN - DANIEL SILVA - Trang 189

trễ. Đó là lí do em tình nguyện gia nhập vào các hoạt động của Văn phòng.
Và đó cũng chính là lý do em có thể xác lập mối liện hệ giữa Rome và Beit
Sayeed. Em biết bọn chúng còn rõ hơn bọn chúng tự biết mình”.

Một dòng nước mắt nữa tuôn xuống. Lần này Gabriel lau khô nó.

“Tại sao hắn giết mẹ và các chị của em, anh Gabriel? Có phải vì chúng ta

đã chiếm đất đai của hắn? Có phải vì chúng ta là những kẻ chiếm đóng?
Không, đó là vì chúng ta muốn hoà bình. Nếu em căm thù chúng, anh phải
hiểu cho em. Nếu em cầu xin anh ra tay không chút khoan dung đối với
Khaled, anh phải thông cảm cho tội lỗi ấy. Em là Dina Sarid, phần còn sót
lại để báo thù. Em là một triệu nạn nhân. Và nếu tối nay Khaled tìm đến
đây, anh không được để hắn thoát lên chiếc xe buýt đó”

***

Lev đề nghị Shamron sử dụng một căn hộ tuyệt đối an toàn ở Jeruslaem

nhưng ông lịch sự từ chối. Thay vào đó, ông ra lệnh cho Tamara tìm một cái
giường xếp trong nhà kho và yêu cầu Gilah gửi tới một vali quần áo sạch và
dao cạo râu. Cũng như Gabriel, trong tuần qua ông ngủ rất ít. Nhiều lần ông
đã suốt đêm đi tới đi lui trên các hành lang hoặc ngồi bên ngoài hút thuốc
với các vệ sĩ Shabak. Nhưng chủ yếu ông nằm trên chiếc giường xếp, mắt
dán chặt vào những con số màu đỏ của chiếc đồng hồ điện tử trên bàn và
nhẩm tính số phút còn lại trước ngày kỉ niệm thời điểm Beit Sayeed bị phá
huỷ. Ông lắp đầy những giờ đợi trống trải bằng cách nhớ lại những chiến
dịch đã qua. Chờ đợi. Luôn luôn là chờ đợi. Một số điệp viên đã phát điên
vì nó. Với Shamron, chờ đợi có tính chất gây nghiện, giống như những nỗi
đau đầu tiên của một tình yêu mãnh kiệt. Những khoảng khắc như lên cơn
sốt, những cơn ớn lạnh bất thình lình, cảm giác quặn thắt của dạ dày – ông
đã vô số lần trải qua tất cả những thứ đó trong bao nhiêu năm qua. Trong
những con hẻm tối tăm ở Đamát và Cairo, trên những đường phố nhộn nhịp
của châu Âu, và trên một khu đất hoang ở vùng ngoại ô Buenos Aires, nơi
ông đã chờ đợi Adolf Eichmann, kiến trúc sư trưởng của Holocaust – chiến
dịch tận diệt người Do Thái của Đức Quốc Xã, bước ra khỏi chiếc xe buýt,
vào giữa vòng vây của những người mà y đã ra sức tiêu diệt. Đây là thời
điểm thật thích hợp để kết thúc mọi chuyện, Shamron nghĩ. Một đêm thức
trắng cuối cùng. Một khoảnh khắc chờ đợi cuối cùng để nghe chuông điện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.