HỎA THẦN - DANIEL SILVA - Trang 309

Lavon cởi chiếc mũ mềm ra và dùng nó phủi lớp bụi màu nâu xám đang

bám trên quần kaki của mình. Như thường lệ, hình như anh đang mặc cùng
một lúc tất cả trang phục mà anh sở hữu – Gabriel đếm được ba chiếc áo
sơmi, với một chiếc khăn tay vải cotton màu đỏ buộc quanh cổ. Mái tóc
muối tiêu rối bù và thưa của anh bay phất phơ trong một cơn gió nhẹ. Anh
vén món tóc lơ thơ ra khỏi trán và nhìn Gabriel bằng đôi mắt nâu nhanh
nhẹn và tinh anh.

“Anh vội đến làm việc ở một nơi nóng như đổ lửa thế này có hơi sớm

quá không?”, Gabriel hỏi.

Lần trước Gabriel gặp Lavon lúc đang nằm trên giường bệnh ở Trung

tâm y tế Hadassah.

“Tôi chỉ là nhân viên tình nguyện. Tôi làm việc vài tiếng đồng hồ lúc

sáng sớm. Bác sĩ tôi bảo đây là một phương pháp trị liệu tốt”. Lavon nhấp
một ngụm nước khoáng. “Vả lại, tôi thấy nơi đây đã cho tôi một bài học giá
trị về tính khiêm nhường”.

“Bài học gì vậy?”.

“Người ta đến rồi đi khỏi nơi này, Gabriel ạ. Cách đây rất lâu, tổ tiên của

chúng ta đã cai trị nó trong một thời gian ngắn. Bây giờ chúng ta lại cai trị
nó. Nhưng rồi một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ ra đi. Câu hỏi duy nhất đặt
ra lần này chúng ta sẽ ở đây trong bao lâu, và chúng ta sẽ ở để lại cái gì cho
những người giống như tôi khai quật trong tương lai? Tôi hy vọng không
chỉ là những phế tích của một Hàng rào ngăn cách”.

“Tôi chưa sẵn sàng về vườn đâu, Eli”.

“Tôi cũng đoán thế. Anh là một gã bận rộn. Tôi có đọc về anh trên báo.

Đó không phải là chuyện hay trong nghề của anh – chuyện được lên báo
ấy”.

“Đó cũng là nghề của anh nữa”.

“Đã từng”, anh nói, “Cách đây lâu lắm rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.