HOA TRÁI CỦA NIỀM ĐẮM SAY - Trang 114

Đứng trước khoảng mặt bằng làm việc, Julie cắt bánh đưa cho Clara

chiên. Cắt phăng cái góc kẹp hộp sữa bằng giấy với một nhát kéo.

Xoong, bếp ga, diêm quẹt… Và, tôi cũng giận cả những thứ đó, giận

những cử chỉ thoả đáng, những phản ứng thích hợp.

Tôi trở về.

Tôi đã vào đến căn phòng của chúng tôi. Yasmina cũng không muốn đối

diện chiếc giường trống của Thérèse nữa. Cô đã đưa Verdun và C’est un
Ande vào phòng ngủ, dỗ chúng ngủ trong giường chúng tôi, riêng của
chúng tôi và đặt Monsieur Malaussène vào chiếc võng treo trên bọn nhỏ.
Ngồi bên cạnh cửa sổ Jasmina nhìn ngắm ánh sáng ban ngày hiện rõ dần.
Nhất là cô không bàn chuyện số mạng với tôi. Vì như thế sẽ không làm cho
tôi sợ hãi: cô sẽ không giải thích với tôi rằng đó là ý định của Thánh Allah.

Không, khi vừa nhìn thấy tôi cô chỉ cười thầm:

- Ía rabbi… Lạy chúa tôi.

Rồi cô dang rộng hai bàn tay ra, không cao giọng:

- Edji, con nhỏ của ta.

Tôi đã vâng lời, tôi đã đến.

- Beka, con trai ta, Beka, nên phải khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.