HOA TRÁI CỦA NIỀM ĐẮM SAY - Trang 137

xếp lại đồ đạc, lăng xăng như một chú khỉ, nhằm chôn dấu sự khờ khạo của
mình xuống dưới tấm thảm, vất chiếc xắc đeo vai vào trong giỏ áo quần,
lấp liếm đi sự ngu ngốc kèm theo sự xấu hổ ở một mức độ chưa từng thấy,
tự nhìn vào bản thân anh đi, mà hãy tự nhìn vào bản thân, hãy tự nhìn vào
bản thân tồi tệ thê thảm, để xóa đi những dấu vết của chứng cuồng ám vô
độ, vì lo cho Thérèse, lo cho điều gì sẽ xảy đến cho Thérèse, cho điều gì rất
có thể khiến cho người ta còng tay Thérèse trước mặt anh – còng trước mặt
anh! Thérèse! Thứ đồ ăn phân loài sâu bọ, hãy xếp lại phòng của anh, kìa,
để không lộ ra anh là gì, hãy lấy những cuốn sách cũ trong giỏ ra, ít ra, làm
sao anh giải thích được cho Julie sự hiện diện của Đức Thánh Jean de la
Croix trong đóng quần áo dơ bẩn, hãy lấy chúng ra khỏi giỏ, nhét chúng
dưới giường, sách đọc mùa đông, tôi không hiểu được tôi, nhưng từ đâu
đến xuất hiện nơi cô sự tỏa sáng kỳ lạ này, phải chăng sự hoang lạc vào cái
thời gian chồng cô bị ám sát này, vào ngày hôm sau đám cưới, bị nghiền
nát trong lồng cầu thang máy, thiên thần thuộc Chúa, bị ném qua cửa sổ, rơi
từ trên cao xuống, lắc lư trong khoảng trống, Thérèse không, dĩ nhiên
không, không phải Thérèse, nhưng cô ấy đã làm điều gì chiều hôm ấy tại
đường Quincampoix, trong khi tôi tin là cô bị giữ lại để bị thiêu sống trong
ngôi thương xá của cô, quá ung dung thư thái trong lịch trình đám cưới kiểu
Thụy Sỹ của cô, và Titus, “còn nghiêm trọng hơn là bản tưởng!”, nhưng tôi
thì đã sẵn sàng tin tất cả, trừ việc Thérèse có khả năng giữ chân một vị cố
vấn thẩm kế bậc nhất – mà đó là chồng cô – để treo đu đưa phía trên lan
can khách sạn đặc biệt cuẩ anh ta, và quay về nhà trong niềm hạnh phúc
tràn trề sau khi nhìn thấy – và nghe thấy, nhất là nghe thấy thân thể anh ta
dập nát, dưới thấp hơn hai mươi mét, trên lớp đá hoa của tổ phụ mình,
không, không, không phải Thérèse, hoặc lúc đó các em gái của chúng ta
không còn là các em gái của chúng ta, nhưng anh, anh là ai, hở Malaussène,
để sắp đặt căn phòng của anh giống như một người bệnh thay vì trở xuống
tìm kiếm các kế hoạch với những người khác, anh muốn mình trở thành ai?
Hãy tự nhìn xem anh, Malaussène, thật tình anh đang làm chiếc giường ngủ
cho anh, tại cái khoảng vị trí của anh, giống như một người lính có kỷ
cương, giống như người ta tự tạo cho mình một vô thức, và đang cẩn thận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.