HOA TRÁI CỦA NIỀM ĐẮM SAY - Trang 194

- Đó không phải là sự trốn chạy, Thérèse ạ, đó là một sỉ nhục.

Hoàn toàn không phải, chính là sự khủng khiếp. Sự thất vọng. Cô xin lỗi.

Cô đã trở về. Cô đây rồi. Em đây rồi. Cô đấy. Em đấy.

Cô đổi lại cách nói cô tôi, ghẻ lạnh bằng tiếng em anh nồng nàn. Tất cả

còn kịp.

- Quá muộn rồi.

Y quay lưng lại với cô, y tiến sâu vào gian phòng, y hạ xuống cánh cửa

mà cô giữ lại, van lơn, y do dự, nhún vai, để cô đi vào. Gần bên cửa, cô
nhìn thấy hai chiếc va-li có góc bằng kim loại mà Altmayer đã giao cho họ,
chiếc măng-tô của Marie-Colbert nằm chờ trên vai của một chiếc phô-tơi,
đôi giày y đã sẵn sàng mang vào lúc cô bấm chuông, và bây giờ y buộc lại
nó một cách kỹ lưỡng. Trong lúc vừa nói chuyện với cô về bà Bovary.
Đúng vậy, vừa bình luận về Emma Bovary. Vừa giải thích cho Thérèse rằng
cô là một loại với bà Bovary. Y nói thêm:

- Ít ra là những con người chân thật trung hậu.

Sau đó y mỉm cười.

- Cô không còn tin nữa về số mệnh, phải không, Thérèse?

Câu hỏi lại tiếp tục nhằm vào cô.

- Cũng không tin vào những lá bài tây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.