HOA TRÁI CỦA NIỀM ĐẮM SAY - Trang 92

- Marie-Colbert còn quái dị hơn bạn nghĩ, Benjamin à, Thérèse đã báo

trước với tôi như thế.

Thérèse mà tôi nhìn thấy bây giờ từ trên chiếc xe cứu thương bước

xuống, một Marie-Colbert, hút thuốc và đội mũ hình trụ màu trắng, đưa
một bàn tay mang găng cho nàng.

Chung quanh tôi tiếng reo hò hoan hô của đám đông chiều qua trong

điều kiện trực tiếp hơn.

- Lại đây, Julius chúng ta đi về.

*

* *

Tôi không còn muốn xem thêm nữa. Chương trình truyền hình càng tạo

sự bất ngờ, thì lại càng ít ngạc nhiên. Điều đó nằm trong bản chất dạ dày
của nó, những chiếc dạ dày không bao giờ biết ngạc nhiên mà chúng tiêu
hoá. Thỉnh thoảng, chúng nén lại, đó là toàn thể sự bất ngờ người ta có thể
chờ đợi từ chúng. Tôi có thể nhắc lại, phần còn lại của lời bình phẩm không
hình ảnh: Còn một số xướng ca về tình yêu Marie-Colbert đối với nhân
loại, cấp bằng đích thực được tuôn ra từ cửa miệng la hét của vài ba nhân
sĩ, xúc động đến rơi lệ, chân bước long trọng vào giáo đường (chắc hẳn là
Bach), đội quân “những con người tầm thường”, tầm nhìn đột nhiên được
rộng mở bởi những ánh sáng huy hoàng thần thánh, bài thuyết giáo của vị
Cha xứ – của vị Giám mục, có lẽ họ hàng của vị hôn phu – về lẽ phải của
Đức Cha vĩnh viễn dành cho những kẻ thất nghiệp lâu dài, sự thông cảm
mạnh mẽ, tiếng “đồng ý” dè dặt của vị hôn thê, tiếng “đồng ý” trách nhiệm
của hôn phu, Deo gratias và sự khởi hành trong chiếc xe cứu thương màu
trắng (luôn luôn là Bach) nhằm thực hiện một chuyến du hành tân hôn đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.