HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 155

Mọi người rẽ ra nhường đường cho chúng tôi đi vào đại sảnh, và Nemur

vẫy tay chào đám phóng viên và nhiếp ảnh lần đầu tiên nghe tin về kỳ tích
được thực hiện với một người lớn thiểu năng trong có hơn ba tháng.

Rõ ràng là Nemur đã công bố rộng rãi điều này từ trước.

Người ta gửi đến hội nghị một vài tài liệu tâm lý học khá ấn tượng. Một

nhóm nghiên cứu ở Alaska chứng minh việc kích thích một số bộ phận
trong não khiến cho khả năng học hỏi phát triển mạnh thế nào, còn một
nhóm ở New Zealand thì xác định được những khu vực trong não có chức
năng kiểm soát nhận thức và lưu giữ kích thích tố.

Ngoài ra còn có nhiều bài báo khác nữa – nghiên cứu của P. T.

Zellerman về sự khác biệt trong độ dài thời gian cần thiết để chuột bạch nhớ
được một mê cung khi các góc rẽ có hình vòng cung chứ không phải thẳng
góc, hay bài báo của Worfel về ảnh hưởng của mức độ thông minh đối với
thời gian phản xạ của khỉ nâu. Những tài liệu như thế khiến tôi phát điên
lên. Người ta lãng phí tiền bạc, thời gian và công sức vào việc phân tích chi
tiết những thứ tầm phào. Burt đã đúng khi khen Nemur và Strauss dành tâm
huyết cho những việc quan trọng tuy không chắc chắn chứ không phải là
những việc vô nghĩa mà an toàn.

Giá mà Nemur coi tôi như con người.

Sau khi ông chủ tịch tuyên bố đến lượt thuyết trình của đại học

Beekman, chúng tôi ngồi sau một cái bàn dài trên sân khấu – Algernon ở
trong lồng, giữa tôi và Burt. Chúng tôi là tâm điểm chú ý của đêm hôm nay,
và khi chúng tôi ổn định vị trí, ông chủ tịch bắt đầu giới thiệu. Tôi đã phần
nào chờ đợi cảnh phải chịu đựng ông ta oang oang: Kính thưa quấyyyyyy
vậyyyyyy. Hãy đến đây và xem cuộc trình diễn này! Một cảnh tượng chưa
bao giờ xuất hiện trong giới khoa học. Một con chuột và một kẻ thiểu năng
trở thành thiên tài ngay trước mắt quý vị!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.