HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 178

“Cô có thể đến tập vào bất cứ lúc nào,” tôi nói và không biết tại sao

mình lại đột nhiên trở nên thoải mái như vậy, nhưng ở cô có điều gì đó
khiến người ta không thể nào ích kỷ nổi. “Tôi vẫn chưa để ngỏ cửa chính
đâu, nhưng cửa sổ thì không khóa, và nếu tôi không ở nhà thì cô chỉ cần
trèo qua lối thoát hiểm. Cô có cho kem và đường vào cà phê không?”

Không thấy cô trả lời, tôi quay lại nhìn vào phòng khách. Cô không ở

đó, và khi tôi bắt đầu đi về phía cửa sổ thì nghe thấy tiếng cô vang lên từ
phòng Algernon.

“Này, cái gì đây?” Cô đang xem cái mê cung ba chiều bằng nhựa của

tôi. Sau một lúc nghiên cứu, cô thốt lên lần nữa: “Điêu khắc hiện đại! Toàn
là hộp và đường thẳng!”

Tôi giải thích: “Đây là một loại mê cung đặc biệt. Một thiết bị học tập

phức tạp dành cho Algernon.”

Nhưng cô vẫn đi vòng quanh nó với vẻ kích động: “Bảo tàng Nghệ thuật

Hiện đại chắc sẽ phát điên lên với nó thôi.”

“Đây không phải là điêu khắc,” tôi khẳng định. Tôi mở cánh cửa chắn

giữa lồng Algernon với mê cung và thả nó vào trong mê cung.

“Lạy Chúa!” Cô thì thầm. “Điêu khắc có nhân tố sống. Charlie ơi, đây là

điều vĩ đại nhất kể từ khi người ta phát minh ra xe hơi và đồ hộp.”

Tôi tìm cách giải thích, nhưng cô cứ khăng khăng là nhân tố sự sống sẽ

làm nên lịch sử của ngành điêu khắc. Chỉ đến khi tôi nhìn thấy nụ cười
trong đôi mắt hoang dã của cô thì tôi mới hiểu rằng cô đang trêu tôi. Cô tiếp
tục: “Nó có thể trở thành môn nghệ thuật tự duy trì, một trải nghiệm sáng
tạo dành cho người yêu nghệ thuật. Anh thả thêm một con chuột nữa vào,
và khi chúng có con, anh luôn giữ một con để tái tạo sự sống. Tác phẩm
nghệ thuật của anh sống mãi, và dân sành điệu ai cũng mua một cái để nói
chuyện với nhau. Anh định gọi nó là gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.