HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 185

phải biết. Ông phải công nhận rằng tôi vẫn còn sống, và tôi là đã thành
người. Tôi muốn ngày mai, khi cắt tóc cạo râu cho khách, ông sẽ khoe với
họ về tôi. Điều này sẽ khiến mọi việc trở thành sự thật. Nếu ông biết tôi là
con ông thì tôi sẽ là một con người.

“Bây giờ phủi tóc khỏi mặt tôi rồi, chắc ông nhận ra tôi chứ?” Tôi vừa

nói vừa đứng dậy, chờ ông nhận ra mình.

Ông cau mày. “Chuyện gì vậy? Đùa à?”

Tôi khẳng định với ông rằng tôi không đùa, và nếu nhìn và nghĩ kỹ thì

ông sẽ biết tôi là ai. Ông nhún vai rồi quay đi cất lược và kéo. “Tôi không
có thời gian chơi trò đoán mò đâu. Tôi dọn hàng đây. Hết ba đồng rưỡi.”

Nếu ông không nhớ tôi thì sao? Nếu đây chỉ là một trò tưởng tượng ngớ

ngẩn thì sao? Ông chìa tay ra chờ lấy tiền, nhưng tôi không hề chạm đến ví.
Ông phải nhớ ra tôi. Ông phải biết tôi.

Nhưng không – tất nhiên là không và khi tôi cảm nhận được vị chua

trong miệng và mồ hôi toát ra ướt lòng bàn tay, tôi biết chỉ một phút nữa
thôi mình sẽ nôn. Nhưng tôi không muốn điều đó xảy ra trước mặt ông.

“Này, anh không sao chứ? “

“Không sao... chỉ cần... chờ...” Tôi vấp phải một chiếc ghế và gập người

ra trước để thở, chờ máu chảy lại lên đầu. Dạ dày tôi nôn nao. Ôi lạy Chúa,
đừng để con ngất lúc này. Đừng khiến con trở nên lố bịch trước mặt ông.

“Nước... cho tôi ít nước...” Tôi chẳng cần nước lắm, chỉ cần có cớ để

ông quay đi. Sau bao nhiêu năm qua, tôi không hề muốn ông phải chứng
kiến tôi như thế này. Khi ông cầm cốc nước quay lại, tôi đã thấy khá hơn
đôi chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.