HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 186

“Đây, uống đi. Cứ nghỉ ngơi một lát. Anh sẽ ổn thôi.” Ông quan sát tôi

nhấp một ngụm nước mát, và tôi có thể nhận thấy là ông đang vật lộn với
những ký ức đã quên gần hết của mình. “Tôi có quen anh ở đâu không
nhỉ?”

“Không... Tôi khỏe rồi. Tôi đi ngay bây giờ đây.”

Tôi phải nói với ông thế nào đây? Và tôi sẽ nói những gì? Đây, nhìn con

đi, con là Charlie, đứa con đã bị cha ruồng bỏ? Con không có ý định trách
móc gì cha cả, nhưng con đã về đây, khỏe mạnh giỏi giang hơn bao giờ hết.
Cha cứ kiểm tra đi. Cứ hỏi con đi. Con nói được hai mươi thứ tiếng, cả sinh
ngữ lẫn tử ngữ; con là chuyên gia toán học, và con đang viết một bản hòa
tấu piano khiến người ta phải nhớ đến con rất lâu sau khi con chết đi.

Tôi phải nói với ông thế nào đây?

Trông tôi thật ngớ ngẩn khi ngồi đây, trong cửa hàng của ông, chờ ông

vỗ vào đầu tôi và nói: “Con ngoan.” Tôi muốn nhìn thấy sự tán thưởng của
ông, nhìn thấy sự hài lòng hiện lên trên gương mặt ông mỗi khi tôi học
được cách tự mình buộc dây giày và đóng cúc áo. Tôi đến đây để chứng
kiến điều đó, nhưng tôi không biết là mình sẽ không thể nào có được.

“Anh muốn tôi gọi bác sĩ không?”

Tôi không phải là con trai của ông. Đấy là một cậu Charlie khác. Trí tuệ

và kiến thức đã làm tôi thay đổi và ông sẽ ghét tôi – cũng như mọi người
trong tiệm bánh đã từng ghét tôi – bởi vì tôi lớn lên sẽ làm ông nhỏ bé đi.
Tôi không muốn điều đó.

“Tôi không sao,” tôi nói. “Xin lỗi vì đã làm phiền ông.” Tôi đứng dậy và

giậm thử chân. “Có lẽ là ăn phải cái gì đấy. Cháu sẽ để bác đóng cửa ngay
bây giờ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.