HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 294

Tôi cúi xuống hôn lên mắt nàng.

Bây giờ Alice đã biết mọi thứ về tôi, và chấp nhận thực tế là chúng tôi

chỉ có thể bên nhau được một thời gian ngắn. Nàng đồng ý ra đi khi tôi bảo
nàng ra đi. Thật đau lòng khi nghĩ về điều đó, nhưng điều chúng tôi có
được, tôi ngờ, còn hơn những gì hầu hết mọi người tìm thấy trong suốt cuộc
đời.

14 tháng Mười – Tôi tỉnh dậy vào sáng sớm và không biết mình đang ở

đâu hay đang làm gì ở đây, rồi tôi nhìn thấy nàng bên cạnh và nhớ ra mọi
chuyện. Nàng cảm nhận được khi có chuyện xảy ra với tôi, và nàng nhẹ
nhàng di chuyển trong nhà, làm bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa, hoặc ra ngoài
để tôi lại một mình mà không hỏi han gì cả.

Tối nay chúng tôi đi nghe nhạc, nhưng tôi thấy chán và chúng tôi bỏ về

giữa chừng. Dường như không thể chú ý nhiều được nữa. Tôi đi bởi vì tôi
biết trước đây tôi vẫn thích Stravinsky nhưng chẳng hiểu vì sao tôi lại
không còn đủ kiên nhẫn để ở lại.

Điều không hay duy nhất khi có Alice ở chung là bây giờ tôi cảm thấy

mình phải chiến đấu chống lại nó. Tôi muốn ngưng thời gian lại, đóng băng
bản thân ở mức này và không bao giờ để cho nàng ra đi.

17 tháng Mười – Tại sao tôi lại không nhớ nổi? Tôi phải cố gắng chống

lại tình trạng lơ đễnh này. Alice bảo tôi nằm trên giường suốt nhiều ngày
liền và dường như không còn biết mình là ai và đang ở đâu. Rồi mọi thứ
quay trở lại, tôi nhận ra nàng và nhớ được điều gì đang xảy ra. Bệnh mất trí
nhớ. Triệu chứng của thời kỳ trẻ con thứ hai – người ta gọi là gì nhỉ? –
chứng lão suy? Tôi có thể nhìn thấy nó đang dần đến.

Tất cả đều logic một cách tàn nhẫn, kết quả việc thúc đẩy mọi quá trình

của não. Tôi học được nhiều thứ quá nhanh, và giờ đây đầu tôi đang bị hủy
hoại nhanh chóng. Nếu tôi không để cho nó xảy ra thì sao? Nếu tôi chiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.