HOA TRINH NỮ CỦA ANH - Trang 117

nơi này sao?
– Tại sao mình lại phải ngủi ngùi như vậy chứ.
Dẫu sao thì mình cũng đã có Thuý Thuý rồi mà.
– Được rồi, ngày mai tôi sẽ tính tiền thêm cho cô từ bấy lâu nay.
Yến Du lắc đầu từ chối:
– Không đâu, tôi sẽ không nhận bất cứ một đồng tiền nào của anh đâu.
– Ai lại thế? Coi như đây là quà tặng đi.
Yến Du vẫn từ chối:
– Dù anh có nói gì đi nữa thì tôi vẫn không nhận đâu. Tôi chỉ khuyên anh
nên cố gắng chăm chút để phát triển công ty mà ông chủ đã kỳ vọng vào
anh.
Khang Luân đứng lên. Anh nhìn Yến Du chăm chăm:
– Dù sao tôi cũng cám ơn cô đó.
– Không có gì.
– Chào anh nhé.
Khang Luân giật mình:
– Cô đi liền hôm nay sao?
– Có ở lại cũng chỉ để cho anh khó chịu mà thôi:
Khang Luân chợt nuối tiếc:
– Sao cô lại nói thế? Tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô ở lại kia mà.
– Cám ơn anh. Tôi biết mình nên đi hay ở lúc nào rồi.
Yén Du vẫn nhắc nhở anh:
– Tôi chỉ khuyên anh nên nhớ lấy lời căn dặn của ông chủ mà thôi.
Yến Du đi rồi. Bà Lài mới lên gặp Khang Luân.
– Tôi thật không hiểu nổi cậu nữa. Tại sao cậu lại để cô Yến Du đi như
vậy?
Khang Luân xua tay:
– Tại cô ấy muốn đi thì tôi biết phải làm sao chứ.
Bà Lài kể:
– Cô ấy rất yêu cậu đấy.
Khang Luân nghiêm giọng nói với bà:
– Dì nói gì thế? Nếu cô ấy yêu tôi sao chẳng ở lại?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.