HOA TRINH NỮ CỦA ANH - Trang 116

Yến Du lắc đầu:
– Tôi thấy anh dần đi vào con đường truỵ lạc rồi đó.
Khang Luân hắng giọng:
– Đó là chuyện của tôi:
Yến Du nhẹ lời khuyên:
– Cô ấy không tốt đâu. Anh đừng đùa với lửa như vậy.
Khang Luân cười mai mỉa:
– Có phải cô đang ganh tị với cô ấy hay không?
– Ganh tị ư? - Yến Du bật cười khan. Cô không ngờ Khang Luân có thể nói
với cô như vậy.
– Anh lầm to rồi. Và tôi nhớ không lầm là chính anh năn nỉ tôi làm đám
cưới giả kia mà.
Khang Luân giở chứng nói:
– Lúc đó khác, bây giờ khác.
– Anh có thể nói với tôi như vậy à?
Khang Luân cười nhạt:
– Bộ cô tưởng mình hay lắm sao? Cha tôi trước khi mất chỉ mơ có được
đứa cháu để ẵm bồng đó.
Yến Du quay lại hỏi:
– Và anh muốn cô ấy cho anh đứa con, đúng không?
– Tất nhiên rồi.
– Anh sẽ mất cả gia tài vì cô ta.
Khang Luân nổi khùng nạt to:
– Thôi, cô im đi! Chuyện của tôi, tôi không cần cô xía vào.
Nghe lòng buồn không thể tưởng, Yến Du chỉ còn biết mím môi lắc đầu:
– Được thôi! Từ nay chắc chắn tôi sẽ không xía vào chuyện của anh đâu.
Nếu muốn cũng không còn dịp.
Khang Luân ngạc nhiên:
– Cô nói như vậy nghĩa là sao?
– Có sao đâu? Bây giờ ông chủ không còn nữa, hợp đồng của chúng ta
cũng kết thúc ở đây.
– Sao bỗng dưng Khang Luân cảm thấy bồn chồn lạ lùng? Cô ấy sẽ rời khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.