– Em còn muốn gì nữa!
Thuý Thuý làm ra vẻ giận hờn:
– Em còn chưa kể tội của anh đó. Về nước rồi cưới vợ, bỏ em bơ vơ nơi đất
khách quê người.
Khang Luân dỗ dành:
Thôi được, anh sẽ bù đắp lại cho em. Phụng phịu, Thuý Thuý hỏi lại:
– Thế anh định bù đắp cho em như thế nào đây?
– Em cứ an tâm ở lại đây, anh sẽ lo cho em mọi thứ.
Thuý Thuý choàng tay qua cổ anh, kéo xuống hôn đánh chụt" vào má anh,
cô nũng nịu:
– Anh hứa rồi đó nha. Anh nhất định không để em chịu thiệt thòi đó.
– Được rồi, anh hứa mà.
Hai người lại tay trong tay, tình cảm tha thiết mặn nồng. Dù gì thì ở bên
Thuý Thuý vẫn hơn gần gũi một con người lạnh băng như đá kia thì khổ
hết sức.
– Anh đang nghĩ gì thế?
Quay lại nhìn cô, Khang Luân quan tâm:
– Em định ở đâu?
Thuý Thuý lắc đầu:
– Em làm sao biết được. Em là người mồ côi không có gia đình.
Khang Luân sắp xếp:
– Vậy em tạm thời ở lại đây đi. Để từ từ rồi anh tính.
Thuý Thuý làm ra về đau khổ:
– Như không còn tạo cho người ta hoàn cảnh sống thế này hà. Thuý Thuý
này đâu phải là đồ bỏ.
Khang Luân năn nỉ:
– Thôi đi mà em, anh sẽ bù đắp lại cho em mà.
– Anh nói thì phải nhớ đó.
Khang Luân đứng lên:
– Anh phải về rồi.
Thuý Thuý vội vã kéo tay anh lại:
Ngồi lại với em thêm một chút nữa đi anh. Thật tình thì em không muốn rời