HOA TRINH NỮ CỦA ANH - Trang 63

– Ý tôi muốn nói là cha tôi đó.
– Bác ấy làm sao?
– Muốn tụi mình có con.
Trợn mắt nhìn anh, Yến Du lặp lại câu anh vừa nói:
– Có con ư? Bộ anh muốn chết hay sao mà nói câu ấy.
– Không, đó là ý kiến của cha tôi mà thôi.
Yến Du cằn nhằn:
– Ý của cha anh? Hừ! Vậy thì sao chứ?
Tôi nhắc cho anh nhớ, tôi hy sinh như vậy là quá đủ rồi đó.
Khang Luân cũng cứng nhắc:
– Tôi cũng đâu có muốn. Nhưng chỉ tại ý của cha tôi thôi mà Yến Du cười
nhạt:
Anh đừng có đổ thừa cho cha anh đồ của anh, tôi làm sao mà không biết
chứ.
Khang Luân biết mình càng nói càng thêm tức mà thôi, cho nên anh lại cố
giữ im lặng. Yến Du thấy lạ nên hỏi:
– Tôi nói đúng tim đen của anh rồi phải không?
– Đúng hay sai gì thì cũng được cả. Tôi cần gì phải nói cho cô biết chứ.
– Hừm! Anh nói vậy mà nghe được hay sao anh có biết là anh đã làm tổn
thương tôi không?
Khang Luân cười nhạt:
– Nếu như vậy thì cô có thể làm theo những gì mà mình muốn.
Yến Du nhìn thẳng vào mặt anh:
– Tôi muốn mà được sao? Anh có thấy như vậy không?
Khang Luân rất hiểu con người của Yến Du. Thật ra, cô là một người tốt
mà anh may mắn gặp được.
– Anh muốn nói với cô một cầu gì? Đó để cám ơn, nhưng anh không thể
làm được.
Bà Lài gõ cửa thật gấp:
– Mở cửa đi cậu Hai, có chuyện rồi! Nhanh lên!.
Yến Du mở cửa:
– Có chuyện gì vậy dì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.