HOA TRINH NỮ CỦA ANH - Trang 88

– Yến Du tôi.
Trong lúc tức giận, cô không kiềm chế được nên nói.
– Anh có hiểu cho cảm nhận của tôi hay không? Anh bắt tôi phải chứng
kiến cảnh này mãi hay sao?
– Tôi ...tôi vẫn chưa thể dứt khoát được điều gì.
Điều quan trọng là anh nên tìm cô ấy đem về đây. Chăm sóc người ta cho
cẩn thận.
– Tôi không thể làm điều đó được.
– Tại sao?
– Tôi ...
Yến Du bỏ đi. Cô thật sự buồn vô cùng.
– Cô không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Mọi chuyện rồi sẽ ra sao chứ?
Buổi sáng, Khang Luân vừa cho xe dừng lại cửa công ty, thì đã thấy Thuý
Thuý đứng ở đó. Anh bước xuống xe:
– Em đến làm gì vậy Thuý Thuý?
Thuý Thuý thấy anh thì chạy nhào đến ôm cánh tay anh:
– Em chờ anh lâu lắm rồi đó.
– Chờ anh ư? Có việc gì mà em phải đến đây thế?
Thuý Thuý phụng phịu:
– Một tuần rồi mà anh không đến thăm em. Em nhớ anh lắm.
– Khang Luân lộ vẻ bối rối?
– Em à! Mấy hôm nay anh bận lắm. Công việc dồn dập mãi.
– Thế là anh quên mất mẹ con em luôn sao?
– Làm sao mà anh quên được. Nhưng em cũng cần phải thông cảm cho anh
chứ?
Thuý Thuý chu môi. Cô vẫn ôm cánh tay anh thật chặt:
– Em muốn vào công ty làm việc với anh cơ.
– Như vậy làm sao mà được. Anh không có thời gian lo cho em.
Thuý Thuý vẫn bướng:
– Em không cần anh lo cho em đâu. Em sẽ tự lo cho mình được.
Khang Luân dỗ dành:
– Ngoan đi em. Đừng làm cho anh phải chi phối trong công việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.