HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 128

khóc hu hu. Bố Đại thấy lính của Thỉ Căn dám ép mình, vốn định lao đến
cho Thỉ Căn cái bạt tai, nhưng thấy Thỉ Căn nhíu mày, tay cầm súng, đành
trừng mắt nhìn Thỉ Căn rồi dẫn trai làng ra về.

Buổi trưa, Thỉ Căn và Bố Đại cùng ăn cơm với nhau. Thỉ Căn nói:

- Chú này, chú làm việc cho quân Nhật tích cực thật đấy! Chỉ vì mỗi tí bột
mỳ, mà treo cả người ta lên để đánh!

Bố Đại trợn mắt nhìn Thỉ Căn:

- Mày nói thì dễ. Ai chẳng thích làm điều hay.Mày treo người ta lên thì tao
cũng sẽ cởi trói cho người ta. Nhưng cởi trói cho người ta rồi mày vỗ mông
bỏ đi là xong chuyện. Còn tao ở lại, đợi đến ngày rằm, bọn Nhật kéo đến
lấy bột mỳ. Nếu không có bột mỳ thì bọn nó không treo cổ tao lên chắc?
Bát lộ quân chúng mày có giỏi thì đợi đến ngày 15 nói chuyện với bọn
Nhật, bảo chúng nó đừng lấy bột mỳ nữa! Vùng này là thiên hạ của bọn
Nhật, chúng mày về đây chẳng phải cũng lén lén lút lút sao? Mang tiếng là
đại đội trưởng Bát lộ quân, sao mày không cưỡi ngựa lên thị trấn mà chơi?
Chúng mày cũng sợ bọn Nhật, phải không? Chúng mày biết bà con sống
khổ sống sở, sao không mang lương thực đến cho bà con? Nói cho mày
biết, dần trước nộp lương thực cho chúng mày, tao cũng đã phải treo người
lên rần cho một trận rồi đấy! Nếu không làm thế, lấy đâu ra lương thực mà
nộp. Bây giờ trong thôn nhà nào cũng phải ăn lá hòe cả!

Nói đến đây, Bố Đại không nói nữa, chỉ trừng mắt nhìn Thỉ Căn. Thỉ Căn
không biết nói thế nào, đứng dậy rót cho Bố Đại một chén rượu.

Được vài chén, Bố Đại hết giận, nói:

- Thời chú còn trẻ cũng đã đi lính! Nhưng bây giờ cũng đã năm mươi rồi!

Lại nói:

- Tao già rồi, bị chúng mày chèn vào giữa rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.