HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 14

Lão Nguyên và Mao Đán chợt nhớ ra. Tháng 11 quả là có một bọn phỉ vào
thôn. Bọn chúng thấp lùn, nghe giọng rõ là người ở nơi khác đến. Tên cầm
đầu còn giắt một khẩu súng. Vừa vào đến thôn là bọn chúng bắt nướng
bánh. Trưởng thôn Điện Nguyên phân công nhà tá điền Lão Tây nướng
bánh. Nhưng con vợ nó rõ là đồ không biết điều, cứ tưởng đối phó với bọn
phỉ cũng giống như đối phó với lũ chị em dâu nhà nó, ăn bớt được tí nào
hay tí ấy, nên chỉ nướng có 12 cái bánh. Đã thế, cái nào cũng bé tí bé tẹo,
làm cho bọn phỉ tức lộn ruột, lao đến tát trưởng thôn một cái, còn dọa sẽ
quay lại tính sổ. Lão Phùng đi rồi, Mao Đán nói với Lão Nguyên:

- Chú ạ, nếu Lão Phùng không nhắc, có khi cháu cũng quên mất. Bây giờ
xem ra chắc là chuyện đó rồi! Thằng khốn, tham một dúm bột mì để anh
Điện Nguyên nhà mình bị giết! Bọn phỉ hiện chưa tìm thấy, nhưng thằng
Lão Tây thì không chạy đi đâu được. Để cháu mang theo vài đứa đến treo
cổ nó và con vợ nó trước đã!

Lão Nguyên lại ho sù sụ một trận. Ho xong, ông nói:

- Không được treo cổ Lão Tây. Tội vạ không phải do nó gây ra đâu.

- Không nó thì ai vào đây? Vì nó tham lam, ăn bớt một dúm mì nên mới
chọc giận bọn phỉ!

- Cũng không phải bọn phỉ đó đâu. Anh thử nghĩ mà xem. Nghe giọng, bọn
chúng là người ở nơi khác đến. Chẳng lẽ chỉ vì mấy chiếc bánh cỏn con mà
bọn chúng phải lặn lội đến đây để giết Điện Nguyên sao?

- Về lý thì không. Nhưng nếu không phải bọn chúng thì kẻ nào là hung thủ?
Lại vớ phải cái thằng Mã khốn kiếp chẳng biết phá án là gì. Anh Điện
Nguyên chết oan uổng quá!

- Thôi, anh về đi, gọi thằng Thỉ Căn đến đây. - Lão Nguyên xua tay.

Một người hầu dẫn Thỉ Căn đến. Thằng bé vẫn đội khăn tang, mặc áo tang.
Thấy Lão Nguyên, Thỉ Căn chào: “Cháu chào ông ạ”, rồi đứng yên một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.