HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 146

lên chạc cây phía sau thôn để xem. Một viên sĩ quan phát hiện ra nó, chỉ roi
ngựa vào nó:

- Có một con thỏ đang trốn ở đây!

Đám lính phá lên cười.

Viên sĩ quan bảo:

- Cho mày quả lựu đạn, dám cầm không?

Tiểu Thốc ôm thân cây tụt xuống, cầm lấy quả lựu đạn rồi quay người chạy
biến. Viên sĩ quan lại hô với theo:

-Đừng để nó nổ tung mày đấy!

Cả bọn lại cười.

Có lựu đạn, Tiểu Thốc bắt đầu tác oai tác quái trong thôn. Nhà nào gây sự
với nó, nó cầm lựu đạn chạy sang nhà người ta đòi tự sát, cho tất cả chết
theo luôn. Cả gia đình người ta sợ quá, xúm quanh nó nịnh nọt. Đến năm
17, 18 tuổi, nó bắt đầu ăn quỵt, mua quỵt trong thôn. Trừ nhà Bố Đại, Mao
Đán, Văn Vũ nó không dám, còn thì các nhà khác nó đến hết. Đi đến đâu,
thắt lưng cũng cài quả lựu đạn. Có lần, nửa đêm, nó và mấy tên lưu manh
mò đi trộm gà. Nó bắt gà rất tài. Tay vừa cho vào chuồng gà là tóm chặt
ngay cổ gà. Con gà không kêu được một tiếng. Sau đó, mấy tên cùng nhóm
lửa luộc gà ăn. Quân Nhật đến, bắt đầu đòi nộp đinh nộp tiền. Đói khổ quá,
nhà nào cũng phải ăn lá hòe. Bọn Tiểu Thốc biết không thể trốn mãi trong
thôn được, cũng học đòi giết một con gà, nhỏ máu vào rượu, mỗi người
uống một ngụm, rồi cả bọn chạy vào thảo nguyên hoang dã đi theo thổ phỉ.
Lúc đầu, Tiểu Thốc cũng giống như những tên phỉ bình thường khác theo
thủ lĩnh đến thôn gần đó cướp bóc, hay chặn đường trấn tiền người qua
đường. Được ba tháng, sau khi đã học hết ngón nghề của bọn phỉ, Tiểu
Thốc liền gọi mấy anh em đã từng uống máu ăn thề lại bàn bạc một hồi.
Ban đêm, bọn chúng trộm của tên thủ lĩnh mấy khẩu súng, mấy bao lương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.