HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 194

thường phục ra phố chơi, gặp trẻ em Trung Quốc, hắn cười rất vui, còn cúi
xuống chia cho mỗi đứa một chiếc kẹo. Lúc này, han mới nói:

- Ăn đi, ăn đi!

Một lần, đang đi trên phố, Wakamatsu gặp một ông già bán rau người
Trung Quốc đang dắt theo đứa bé gái nước mũi chảy ròng ròng. Wakamatsu
ngăn ông già lại và nói chuyện với đứa bé. Chẳng may hôm đó Wakamatsu
không mang kẹo, liền tiện tay bỏ mũ của mình xuống đội lên đầu con bé,
ngắm nghía rồi cười, nói tiếng Nhật bằng giọng the thé:

- Cho cháu đội chơi đấy!

Con bé ngây thơ chưa biết sợ là gì, còn ông già bán rau thì hoảng quá, nghe
hắn nói tiếng Nhật mới biết hắn là người Nhật, tưởng Wakamatsu muốn đổi
chiếc mũ lấy gánh rau, vội sụp xuống đất dập đầu trước Wakamatsu:

- Ông ơi, không được đâu ạ. Một gánh rau chẳng là gì với ông, nhưng lại là
cần câu cơm của cả gia đình con đấy ạ!

Wakamatsu không hiểu tiếng Trung Quốc, không biết ông già đã hiểu lầm
mình, tưởng ông già thấy mình cho con bé một chiếc mũ nên rập đầu lạy
cảm ơn. Vô tình, hành động của ông già làm Wakamatsu tức giận. Hắn thấy
ông già nhu nhược quá, bèn đá cho ông ta một đá chảy cả máu mũi:

- Đất nước của các người hỏng rồi!

Ông già càng sợ, tưởng phen này Wakamatsu quyết định lấy gánh rau cho
bằng được, chẳng buồn lau máu mũi lại dập đầu lần nữa. Wakamatsu thấy
bất lực, đành thở dài rồi đi thẳng. Sau đấy, cả thị trần đồn đại chuyện
Wakamatsu định lấy chiếc mũ gạ gẫm một gánh rau của ông già, làm chỉ
huy Hội bảo an và đội trưởng đội cảnh vệ Mũi gãy cảm thấy rất khó hiểu,
nói:

-Thường ngày Wakamatsu không giống một kẻ tham tiền, tại sao lại muốn
lấy một gánh rau. Rõ là quái nhân!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.