HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 196

nào ngờ bỗng xảy ra một chuyện như vậy, làm hỏng cả việc ngắm cóc của
hắn. Trong cabin, Wakamatsu nện thanh kiếm chỉ huy xuống sàn xe:

- Bọn người Trung Quốc hỏng hết rồi!

Chiếc xe phóng như bay, chỉ nửa tiếng đã đến đầu thôn. Lại mất nửa tiếng
nữa thì bao vây xong. Một tên trung đội trưởng chạy đến trước cabin báo
cáo:

- Báo cáo đại đội trưởng, cả thôn đã bị bao vây!

Lúc này, Wakamatsu mới nhảy xuống xe. Phiên dịch và Mao Đán hớt hải
chạy đến. Wakamatsu chỉ Mao Đán nói:

- Anh dẫn quân Thiên Hoàng vào thôn. Gặp bất cứ tên Bát lộ quân hay
quân Trung ương hay tên phỉ nào, đều giết hết, giết hết!

Nhập nhoạng tối, Mao Đán mới chạy được đến thị trấn báo tin, chưa kịp
hoàn hồn lại theo lính Nhật về thôn. Buổi chiều, Mao Đán vẫn chưa ăn
uống gì nên bụng đã thấy đói. Hơn nữa, Mao Đán chẳng biết Bát lộ quân,
quân Trung ương và bọn phỉ có còn trong thôn nữa không. Mà giả dụ vẫn
còn trong thôn thì cũng chẳng biết họ trốn ở đâu. Một ngày huyết chiến.
Tận mắt chứng kiến cảnh bọn cướp Tiểu Thốc chặt đầu lính Nhật, Mao Đán
vẫn chưa hết run, vội nói:

- Thưa chỉ huy, người tôi đang rã rời hết cả. Xin ông đừng cử tôi đi!

Ngay lập tức, sắc mặt Wakamatsu lộ vẻ không vui, nhìn chằm chằm vào
Mao Đán. Tên phiên dịch đứng bên cạnh đẩy Mao Đán:

- Mao Đán, đi mau lên, đừng để chỉ huy nổi cáu. Anh còn lạ gì tính ông ấy!

- Để tôi đi ạ. Để tôi đi ạ! - Mao Đán vội nói, rồi dẫn lính Nhật vào thôn.
Vừa đi vừa chửi: - Con bà nó chứ, sống cả đời người, đã bao giờ phải sống
cảnh này đâu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.