HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 248

- Của cải giấu dưới đất thì được, chứ người sống thì không thể trốn mãi
dưới đất. Theo cháu, nên làm thế nào?-

Nào ngờ, Thanh Dương cũng chẳng nghĩ ra được cách gì, đã thế lại còn
khoanh tay nói:

- Theo cháu, hồi ấy anh Tiểu Vũ chẳng nên đưa chị ấy về đây!

Văn Vũ nói:

- Người sắp sinh nở, ở mãi thảo nguyên sao được?

- Sao anh ấy không đưa chị ấy về nhà vợ? Nhà mình đang nông nỗi này,
anh ấy biết quá đi chứ!

- Nhà vợ nó tận An Dương, cách đây hơn 200 dặm. Bây giờ nó là lính quân
Trung ương, làm sao mà đưa vợ về được!

Vợ Thanh Dương từ nãy hóng chuyện bên cạnh, bây giờ mới dẩu mỏ:

- Chú, theo cháu, mình cứ đợi hai hôm nữa xem sự thể thế nào.

- Sao phải đợi hai hôm nữa?

- Đợi hai hôm nữa xem đứa trẻ có khóc không. Nếu nó không khóc, thì
cháu tính đưa mẹ con hai chị ấy lên trên này. Nhà sau ở chỗ khuất, yên tĩnh.
Để mẹ con chị ấy trốn trong phòng, ăn ở vệ sinh đều trong phòng. Chỉ cần
thằng bé không khóc, thì chắc chẳng ai biết. Nhưng nếu đứa trẻ khóc mà
đưa lên trên này thì không được. Đứa trẻ mà khóc, người ta biết được là
không phải chuyện chơi đâu, mà là chuyện liên quan đến tính mạng của hai
mẹ con chị ấy. Thế thì đành phải ở dưới hầm vậy!

Văn Vũ thấy cháu dâu nói có lý, liền gật đầu, đợi hai ngày xem thế nào.

Đã qua hai ngày, đứa trẻ khóc rất ít. Nó chỉ khóc lúc đói sữa, còn thì im re,
cứ ngửa mặt lên ngủ. Văn Vũ liền đón hai mẹ con lên mặt đất. Thí nghiệm
một ngày, cứ cho thằng bé uống sữa kịp thời thì nó nằm cả ngày trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.