HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 249

giường chẳng khóc lấy một tiếng. Nhà sau ở sâu phía trong, vắng vẻ, ma
quỷ cũng chẳng biết. Văn Vũ thở phào, cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Tối
hôm đó, Văn Vũ đến thăm con dâu và cháu nội. Con dâu ông lần trước về
nhà lúc nửa đêm. Về đến nhà là đưa xuống hầm ngay, nên Văn Vũ vẫn
chưa nhìn rõ mặt con dâu. Bây giờ, dưới ánh đèn ông mới nhìn rõ. Con dâu
ông trừ cái cằm hơi ngắn, còn thì trông cũng sáng sủa. Chỉ có điều, mái tóc
uốn khi xưa, bây giờ chẳng khác gì ổ gà. Ở dưới lòng đất nửa tháng, nên
mặt cô có phần tai tái. Mặc dù là người ở thành phố, nhưng rất biết lễ
nghĩa, vừa thấy Văn Vũ bước vào đã nhanh nhảu chào “Thầy ạ”. Văn Vũ
nói:

- Con đang mệt. Cứ nằm đi, nằm đi.

Nói rồi qua thăm cháu nội. Thằng bé đang ngủ, mặt nhỏ nhắn, da nhăn
nheo, há hốc miệng để thở. Khi thở, làn da trên mặt cũng chuyển động
theo. Văn Vũ lại cởi tã lót thằng bé, ngắm nghía cái chim xinh xắn của nó.
Nào ngờ, vừa nhìn thấy chim, thì thằng bé tỉnh dậy, đạp chân muốn khóc.
Ngọc Chi vội bế con lên, nhét đầu vú vào miệng nó. Thằng bé ngậm vú mẹ,
nín khóc. Văn Vũ thở phào nói:

- Cháu ông trộm vía cũng bụ bẫm!

Rồi móc từ trong túi ra một bức tượng Đức Phật bằng vàng xinh xắn, đặt
lên bàn nói:

- Trong nhà chẳng còn gì đáng giá. Đây là của hồi môn của bà nội con.
Trước lúc mất bà để lại cho thầy. Bây giờ thời buổi khó khăn, thầy cũng
không biết sống chết ngày nào, để lại cho cháu!

Ngọc Chi thấy Văn Vũ cho mình vật gia bảo quý giá như vậy, vội nói:

- Thầy, thầy cứ cầm lấy. Cháu còn nhỏ tuổi, không dám nhận vật báu quý
giá thế này đâu ạ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.