HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 294

Chín

Bố Đại chết trong chiếc lồng sắt ở thảo nguyên. Chết vì cóng. Ông ta và
Tiểu Thốc cùng bị nhốt chung một chiếc lồng. Ông chết cóng, còn Tiểu
Thốc lại sống. Hôm đầu bị nhốt, đến bữa, tên Ngô mang cho hai gáo cháo
loãng. Hai người thụp xuống húp cháo xì xụp, quên cả lạnh. Nhưng đến tối,
mặt trời vừa xuống núi, họ bắt đầu thấy lạnh. Lồng sắt để ở ngoài trời, gió
đông bắc thoảng qua, lạnh như cắt da cắt thịt, Bố Đại và Tiểu Thốc bắt đầu
tê cứng chân tay. Một chiếc lồng sắt nhốt những hai người, không có chỗ
duỗi chân duỗi tay, càng lạnh hơn. Đến nửa đêm, Bố Đại cóng đến mức
không nói được lời nào. Tiểu Thốc trẻ tuổi hơn, nên chân tay vẫn còn cử
động được. Hắn rút ra điếu thuốc, rít một hơi để sưởi ấm. Sau đó, thấy Bố
Đại ngày càng yếu dần, liền cúi xuống mặt ông ta nói:

- Chú này, để tôi gọi họ tha cho mình nhé?

Bố Đại nhếch mép cười nói:

- Có gọi cũng vô ích, lại mang tiếng là hèn. Mày có gọi thì gọi, đừng có gán
tao vào!

Tiểu Thốc bèn không gọi. Hai tiếng sau, mắt Bố Đại dại đi. Ông đã có tuổi,
không chịu nổi lạnh. Tiểu Thốc lại cúi xuống mặt Bố Đại gọi. Nhưng Bố
Đại đã không thể trả lời được nữa. Tiểu Thốc đành nhìn Bố Đại chết dần
chết mòn. Bỗng Bố Đại rống lên một tiếng:

- Thầy ơi, thầy sinh ra con...

Rồi không nói tiếp được nữa, chết cứng. Tiếng rống của Bố Đại làm Tiểu
Thốc hoảng sợ. Trước lúc chết gọi “thầy”, không biết ông ta định nói gì.
Đến khi phương đông hửng sáng, Tiểu Thốc cũng cảm thấy mình sắp chết
cóng đến nơi, đành cúi xuống mặt Bố Đại nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.