HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 295

- Chú ơi, dù sao thì chú cũng đã chết, xin hãy ra tay giúp lấy cháu, cho cháu
mượn quần áo của chú mặc tạm, kẻo cháu cũng sắp sửa đi theo chú rồi!

Nói rồi lột quần áo của Bố Đại khoác lên người. Nhờ có bộ quần áo của Bố
Đại, nên Tiểu Thốc mới cầm cự nổi cho đến trời sáng. Lúc này, tên Ngô
mang cháo loãng đến, thấy Bố Đại trần truồng, chết cóng, còn quần áo của
ông ta lại đang trên người Tiểu Thốc. Thấy mắt Tiểu Thốc đảo lia lịa, bèn
chỉ vào hắn ta nói:

- Mày thật không ra giống người. Đang tâm bắt nạt một ông già, lột hết
quần áo của người ta mặc vào người, còn để ông ấy chết trần truồng thế kia
kìa!

Tiểu Thốc lúc này cũng cóng đến mức không nói thành lời, nhưng vẫn cố
câu được câu chăng:

- Tao... đ... con mẹ mày!

Húp một ít cháo loãng, cơ thể Tiểu Thốc mới ấm dần lại. Lúc này, Thanh
Dương, Tiểu Vũ đều đến. Tiểu Thốc nói:

- Tiểu Vũ, Bố Đại đã bị các anh làm cho chết cóng rồi. Bây giờ thả tôi ra đi.
Bố Đại và nhà anh có mối thù giết người, còn tôi thì chỉ lấy của nhà anh
một chiếc áo da thôi. Bắt tôi cóng một đêm, coi như hòa!

Thanh Dương nói:

- Anh Vũ, đừng thả nó. Cho nó lạnh một đêm nữa cho nó chừa cái thói giậu
đổ bìm leo!

Tiểu Vũ xua tay, nói với tên Ngô:

- Chuyển lồng sắt vào trong lều!

Bọn lính lôi xác Bố Đại từ trong lồng ra, vứt xuống đầm lầy, sau đó, khiêng
chiếc lồng sắt vào trong lều. Trong lều ấm hơn rất nhiều, Tiểu Thốc rất
khoái trá, nói với tên Ngô:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.