HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 311

Hòa Thượng thấy một thằng oắt con dám bố láo với mình, liền sấn đến cho
nó một cái bạt tai. Máu từ khóe miệng Hỗ Trợ trào ra. Nó khóc tướng lên,
lồm cồm bò dậy rồi chạy vào trong thôn. Hòa Thượng tưởng nó đi gọi bố là
Thích Vị, liền đứng đó đợi. Nào ngờ, đợi một lúc, chẳng thấy Thích Vị đâu.
Nhưng thằng bé lại dẫn con chó săn nhà nó đến. Hòa Thượng không sợ
Thích Vị, chỉ sợ mỗi chó săn, liền co giò chạy biến. Nhưng không kịp nữa
rồi, con chó lao đến chồm lên người Hòa Thượng.

Hòa Thượng bị con chó ngoạm mất một miếng đùi.

Hòa Thượng ở nhà dưỡng thương. Thích Vị qua thăm, xách theo mấy chiếc
lọ thuỷ tinh. Thích Vị vào nhà, ngó vết thương của Hòa Thượng rồi nói:

- Anh bỏ qua cho nhé. Chấp gì đứa con nít và con chó. Anh cứ yên tâm
dưỡng thương. Khi nào khỏi, chúng ta lại cùng làm “Đại cách mạng văn
hóa”!

Thích Vị đi khỏi, Hòa Thượng đập tan mấy chiếc lọ thuỷ tinh, chửi:

- Đ. mẹ cái thằng Thích Vị, sau này tao không thèm làm việc với mày nữa!

Đội 3 và đội 4 có hai học sinh trung học về làng. Một người tên là Cẩu
Đán, một người tên là Vương Bát. Lúc này, lần lượt đổi tên thành Vệ Đông
và Vệ Bưu. Vệ Đông và Vệ Bưu đến thăm Hòa Thượng, nói:

- Chú ạ, đã đến nước này, việc gì chú phải chịu nhún? Mình cũng đứng ra
thành lập một đội chiến đấu, thế là xong! Chú nhún nhường người ta thì
không sao, nhưng mấy trăm người của đội 3, đội 4 cũng phải nhún nhường
theo chú. Chú ra mà xem, bây giờ cái thằng ranh Hỗ Trợ đứng canh đầu
làng mà còn dắt theo cả chó. Chú chữa thương xong, vẫn cứ phải đọc ngữ
lục như thường? Chú đọc không sao, nhưng người của đội 3, đội 4 cũng
phải đọc theo chú. Chú, mình đừng bắt tay với nhà nó nữa. Mình tự thành
lập một phe, cũng thành lập đội chiến đấu! Ở chỗ người ta, chú là phó.
Nhưng khi mình thành lập một đội chiến đấu riêng của mình, chú lại thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.