HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 63

có thể ra tay. Nhưng Lão Nguyên biết Lão Hỷ không thích xem kịch, chỉ sợ
ông ta không đi. Nếu ông ta không đi, coi như lại mất một cơ hội, không
biết phải đợi đến khi nào. Phải đến khi nghe nói xe kiệu chở Lão Hỷ đã ra
khỏi thôn, Lão Nguyên mới như cất được hòn đá tảng ra khỏi lồng ngực.
Ông phủ phục xuống đất, dập đầu lạy rõ lâu. Sau đó, ông bảo Lão Đắc đi
gọi Mao Đán. Mao Đán đến, Lão Nguyên bảo Lão Đắc ra ngoài, rồi nói với
Mao Đán:

- Có biết Lão Hỷ đi đâu không?

Mao Đán tối qua chơi bài cả đêm, ngủ vùi một ngày vừa mới dậy, đầu vẫn
ong ong nói:

- Lão ta không ở trong nhà nữa ạ?

Lão Nguyên nhổ nước bọt xuống đất:

- Trông lại bộ dạng anh kìa! Thế mà còn đòi trả thù cho Điện Nguyên cơ
đấy! Đợi được anh trả thù, thì xương của Điện Nguyên đã rữa ra rồi! Nói
cho anh biết, Lão Hỷ đã ra khỏi làng đến ấp Ngưu Thị xem kịch!

Nói xong, xúc động quá, Lão Nguyên đi đi lại lại như đèn cù trong phòng,
không cần đến ba-toong.

Nghe xong, Mao Đán rất phấn chấn, tỉnh hẳn ngủ:

- Thế thì hay quá, hay quá. Lão ta đi xem kịch rồi, rời ổ rồi. Cháu hiểu, bây
giờ có thể ra tay được rồi! Thằng ngu này sao lại ra khỏi làng nhỉ?

- Đấy là do nghe lời tôi, mình không để lộ ra ngoài, nên lão ta tưởng rằng
mình không biết Điện Nguyên bị ai hãm hại, chỉ chăm chăm gỡ biển để làm
trưởng thôn thôi!

Mao Đán vừa khoác áo, vừa đi vội ra ngoài:

- Để cháu cưỡi ngữa đi gọi Bố Đại!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.