HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 64

Lão Nguyên quát:

- Đứng lại! Ai bảo anh ban ngày ban mặt cưỡi ngựa đi! Để đến ban đêm
không được à?

- Vâng, vâng. Cháu sẽ đi vào ban đêm. Tại chú vừa trông thấy cháu đã
mắng té tát làm cháu choáng quá!

Canh ba đêm đó, Mao Đán đến Dương Xưởng cách đó 10 dặm đón Bố Đại.
Chỉ mất một canh giờ, Mao Đán đã đến Dương Xưởng, nhưng tìm mãi
không thấy Bố Đại đâu. Mao Đán lo toát mồ hôi. Tìm đi tìm lại mãi, hóa ra
Bố Đại không đi đâu xa. Hắn ta đang ngủ lăn ngủ lóc trên đống cỏ ở
chuồng bò. Mao Đán thấy vậy, không nhịn được cười:

- Đúng là một tên phỉ!

Rồi gọi:

- Dậy đi, dậy đi, cha nuôi gọi ông anh!

Hai người cưỡi ngựa lên đường. Bầu trời đầy sao, gió se lạnh. Mao Đán
mặc ấm nên không thấy lạnh. Còn Bố Đại thì ăn mặc rách rưới, rét run cầm
cập. Bố Đại bực bội:

- Đêm hôm thế này gọi tao làm gì?

- Lần trước cha nuôi nói chuyện gì, ông anh quên rồi à? Đã đến lúc rồi.
Ông anh có thể trả thù cho anh Điện Nguyên được rồi!

Bố Đại lúc này mới vỡ ra, vội quay ngựa nói:

- Thế thì tao phải quay về!

Mao Đán phát hoảng:

- Ông anh giở quẻ đấy à? Lần trước, cha nuôi còn cho ông anh hẳn mấy
chục đồng bạc Tây cơ đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.